Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Dĩnh là khách quen của nhà hàng tôm hùm này, vì vậy mới vừa bước vào cửa bà chủ đã chào hỏi thân mật với cô ấy.

Bà chủ có lẽ đã ngoài 30 tuổi, là người phụ nữ Tương Tây thùy mị quyến rũ, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo giống như thiếu nữ hai mươi tám tuổi vậy, sự trái ngược này khiến đám người Phương Dạ cứ tấm tắc khen mãi.

Bà ấy nhiệt tình dẫn mọi người lên phòng riêng duy nhất ở sân thượng trên tầng 3, ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị ở đây, không chỉ thoáng mát, còn có view cực tốt, có thể ngắm được toàn cảnh các món ăn trên đường phố.

Lương Dĩnh cười nói: “Nơi này không tệ nhỉ, lúc trưa tôi đã quyết định rồi, vị trí tốt nhất chính là trong nhà hàng tôm hùm này.”

Ôn Hinh giơ ngón tay cái lên: “Phòng riêng này quả thực là không còn gì để chê, phiền cô Lương giới thiệu coi nhà hàng này có món gì ngon đi, tôi không thể đợi được nữa rồi!”

Phương Dạ tùy tiện nói: “Còn phải hỏi nữa à? Đến nhà hàng tôm hùm đương nhiên là để ăn tôm hùm rồi, trong thực đơn có bao nhiêu hương vị thì mang lên mỗi vị một phần là được!”

Thẩm Nghiên nói nhỏ: “Thực đơn này có tổng cộng hai mươi tám hương vị, mỗi một phần là hai cân, cậu có chắc là muốn lấy hết không?”

Phụt!

Phương Dạ trực tiếp phun ngụm trà vừa mới uống ra ngoài.

“Không phải chứ, con tôm hùm nhỏ xíu vậy mà có thể làm ra nhiều món như vậy sao?”

Trong trí nhớ của anh, tôm hùm nhỏ không phải là hầm kho tỏi ớt mấy loại hương vị này thôi sao, nhà hàng tôm hùm này dựa vào cái gì mà có thể làm ra hai mươi tám loại lận vậy?

Lương Dĩnh che miệng cười: “Đó là điều đương nhiên, cách chế biến tôm hùm nhỏ vốn dĩ đã rất nhiều, ví dụ như là ngâm trong rượu, xào không, kho cay, xào với nước sốt, kho tàu, ướp lạnh, trộn với lòng đỏ trứng, xào chua ngọt… nếu đếm kỹ, thì ít nhất cũng có hơn năm mươi loại!”

Nghe vậy đến cả Willa cũng rất ngạc nhiên, mặc dù ở quên của cô ta cũng ăn tôm hùm nhỏ, nhưng cách làm rất đơn giản, hầm trong một nồi khoai tây cà rốt bắp với vài thứ nữa được sắp xếp lộn xộn lên nhau là xong rồi, lấy đâu ra nhiều cách chế biến như vậy, lại còn nghĩ ra được hơn năm mươi cách làm, thực sự là quá kinh khủng rồi!

Lần này Phương Dạ không dám bốc phét nữa, đàng phải thành thành thật thật nói: “Vậy mời cô Lương giới thiệu vài hương vị ngon nhất đi…”

Sở dĩ nhà hàng tôm hùm này làm ăn phát đạt như vậy, ngoài những món ăn thơm ngon, thì tốc độ phục vụ cũng là một điểm nổi bật, chưa đầy mười phút, trên bàn đã bầy đủ bốn, năm phần tôm hùm, mọi người cũng không khách sáo nữa, lập tức cầm lên cắn ăn.

Khi bọn họ đang ăn vui vẻ, thì một cặp tình nhân bước vào nhà hàng tôm hùm, theo sau là hai vệ sĩ mang kính râm mặc vest và đeo giày da.

Người đàn ông cao ráo đẹp trai, còn người phụ nữ thì toàn thân diện đồ hiệu đắt tiền, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, giàu có và xinh đẹp.

Sau khi nhìn thấy lượng khách đông đúc trong nhà hàng, sắc mặt của Du Dao trầm xuống, cô ta có chút không vui nói: “Anh Hi, chỗ này đông người quá, em không quen ăn ở một nơi ồn ào như vậy, chúng ta tìm chỗ khác yên tĩnh hơn được không?”

Dương Nghiêm Hi nhẹ nhàng nói: “Đây là nhà hàng tôm hùm ngon nhất trên con đường này đó, mỗi lần tới Yên Thành là anh phải ăn một lần, anh không quen ăn ở những nhà hàng khác.”

Du Dao rõ ràng là rất nghe lời bạn trai: “Vậy cũng được, để em hỏi bà chủ xem còn phòng riêng nào không, cái tầng một này lộn xộn như cái chợ vậy, thật là không giống nơi cho người ăn chút nào!”

Giọng cô ta hơi to, những thực khách bên cạnh nghe vậy lập tức không vui.

Cái gì mà gọi là không phải nơi cho người ăn, chẳng lẽ chúng tôi là súc vật à?

Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn vẻ mặt hung dữ vỗ bàn đứng dậy nói: “Người đẹp, cô nói vậy là có ý gì, coi thường dân nghèo chúng tôi à?”

Người cùng bàn cũng tức giận nói: “Đúng vậy, mặt người dạ thú à, không ngờ là có thể thốt ra câu thiếu văn hóa như vậy, uổng cho cái mặt đẹp!”

“Chỉ là tới ăn tôm hùm nhỏ thôi mà, còn phải ăn ra cái nết luôn à?”

“Có tiền thì đi ăn tôm hùm lớn đi, tới cái nhà hàng tôm hùm chật hẹp này làm gì, lại còn mang theo hai vệ sĩ, làm như sợ người ta không biết vậy!”

“Hahahaha…”

Nghe tiếng cười nhạo của các thực khách xung quanh, vẻ mặt Du Dao càng lúc càng tối sầm, đột nhiên đá vào bàn của người đàn ông mặc áo khoác ngắn!

Sức lực của cô ta mạnh đến nỗi gần như cả cái bàn bị lật úp xuống, tôm hùm và vỏ tôm đầy ắp ở trên bàn lập tức văng ra khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, nước canh cũng văng tung tóe dính hết lên quần áo.

“Con đàn bà thối này, cô có ý gì?” Người đàn ông mặc áo khoác ngắn không ngờ đang yên đang lành đối phương lại động tay động chân, lập tức sôi máu, khi định xông lên tranh cãi với Du Dao, người vệ sĩ cao hơn anh ta một cái đầu đã chặn ở trước mặt.

Người vệ sĩ này rõ ràng là một quân nhân đã về hưu, đứng ở đó như một bức tường thành vậy, ánh mắt sau lớp kính râm lộ ra một chút sát khí, vừa nhìn đã biết là không phải dạng dễ đối phó!

Người đàn ông mặc áo khoác ngắn và mấy người bạn của anh ta dùng lực mà nuốt nước bọt, vẫn nên để những lời chửi rủa chuẩn bị nói ra trôi xuống bụng đi.

“Không phải chỉ là một bàn tôm hùm thôi sao? Tôi sẽ đền!”

Du Dao cười nhạt nói: “Đưa cho anh ta mười vạn.”

“Vâng”

Vệ sĩ lấy một cọc tiền giấy từ trong chiếc vali xách tay ra, trực tiếp ném lên mặt bàn.

Sau khi người đàn ông mặc áo khoác ngắn và mấy người bạn của anh ta nhìn cọc tiền mười vạn đang lấp lánh thì không ai bảo ai tự giác ngồi xuống, những thực khách khác cũng đồng loạt chọn cách im lặng.

Người có tiền khi ra trận đều rất ngầu, lại còn có cả người hộ tống, chẳng trách người ta lại dám kiêu ngạo tự phụ như vậy, nếu như không có chút bản lĩnh nào e là sớm đã bị người ta đánh đến mức bà ngoại cũng không nhận ra rồi!

Bà chủ Chị Băng cuối cùng cũng quan tâm tới tình hình bên này, vội vàng quay lại.

“Các vị muốn dùng bữa sao? Bên trong vừa khéo có một cái bàn, mời đi theo tôi!”

Du Dao lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái bàn mà bà nhắc tới, là ở đại sảnh này sao?”

Chị Băng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù bàn hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho bốn người các vị ngồi.”

Dương Nghiêm Hi nói: “Bà chủ, cái phòng riêng ở trên sân thượng thì sao?”

Chị Băng cười nói: “Đã được người ta đặt trước rồi.”

Du Dao nói: “Vậy bà nói với bọn họ, nhường lại phòng riêng cho chúng tôi đi”

“Cái này, không ổn cho lắm, đồ ăn của bọn họ chỉ vừa mới được bưng lên thôi!” Chị Băng cười khổ nói: “Không thì như vậy đi, các vị ngồi tạm ở đại sảnh ăn trước đã, đợi chút nữa khách đi rồi, tôi giúp mọi người đổi nơi ăn được không?”

“Cần gì phiền như vậy đâu? Bà cứ trực tiếp bảo bọn họ đổi xuống đại sảnh ăn là được rồi.” Du Dao thờ ơ nói: “Tiền đồ ăn bàn của bọn họ, tôi sẽ thanh toán, thêm một vạn nữa làm phí đổi bàn như vậy là được rồi chứ gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ đối phương phô trương giàu có như vậy, Chị Băng là người kinh doanh buôn bán cũng không dám đắc tội, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được, các vị đứng đây chờ một chút, tôi đi lên bàn bạc với bọn họ một chút.”

Du Dao sốt ruột bực mình nói: “Đi nhanh đi rồi quay lại, tôi không muốn ở trong cái đại sảnh này một giây nào nữa đâu!”

Chị Băng bất lực, đành phải đi từng bước lên lầu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK