Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Từ Lệ vểnh cả đôi tai lên cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe được mấy câu nói cuối của Tô Diệu Anh.

“Được rồi, đã xong công việc.” Phương Dạ cười híp mắt, đặt điện thoại di động xuống nói: “Lần này cô nên tin tưởng tôi đi.”

Từ Lệ hoài nghi: “Sao Tô Diệu Anh đó thoáng chốc đã đồng ý rồi, rốt cuộc anh với cô ta có quan hệ gì?”

Phương Dạ xua xua tay: “Không có quan hệ gì đâu, cùng lắm chỉ là ngồi ăn cơm chung mà thôi.”

“Tôi không tin, giữa hai người nhất định có chuyện gì đó mờ ám.”

“Thật sự là không có gì, mối quan hệ giữa chúng tôi trong như tờ giấy trắng.”

Nhìn thấy Phương Dạ nói chắc nịch, Từ Lệ chỉ có thể tức tối mà buông tha cho anh không gặng hỏi nữa, sau đó đặt laptop lên bàn, nói:

“Bên trong có tất cả tư liệu về vụ án này, kể cả video của ba nạn nhân đã mất tích đêm đó cũng đều ở trong đây, anh có thể tìm hiểu trước một chút.”

Phương Dạ cũng không khách khí, bật máy tính lên nhìn.

Trước mặt là những tấm hình chụp nạn nhân vô cùng thê thảm, Từ Lệ ngồi ở một bên nói: “Những bộ phận cơ thể người này đều là được tìm thấy trong mười chín bãi rác của toàn thành phố, trải qua một đêm bận bịu lắp ráp thì chỉ có thể ghép được ba thi thể miễn cưỡng coi là hoàn chỉnh. Hơn nữa, quan trọng nhất là phần đầu của các nạn nhân đều không tìm được.”

Phương Dạ cau mày nói: “Xem ra hung thủ này không chỉ có nội tâm tinh tế, còn khá là biến thái tàn ác.”

Từ Lệ cười khổ: “Không sai, tôi làm cảnh sát đã mấy năm, nhưng cho tới giờ chưa từng gặp qua vụ án nào tàn ác như thế này. Không ngại để anh biết, ngày hôm qua tôi đã ói ở hiện trường đến bốn, năm lần. Bây giờ chỉ cần vừa nhắm mắt thì trong đầu đều là hình ảnh từng bộ phận cơ thể của nạn nhân.”

Từ Lệ mở vào mục video, đầu tiên là bật video giám sát của quán bar Khải Nhạc.

“Nạn nhân đầu tiên tên là Tưởng Văn Văn, hai mươi tám tuổi, là người ở nơi khác, vẫn còn độc thân. Trước đó vẫn luôn làm ở mấy club đêm, cũng đã từng làm người mẫu ảnh, cô ấy mất tích vào ba tuần trước. Từ camera giám sát có thể thấy lúc đó cô ấy đã say bí tỉ, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie màu trắng, đeo khẩu trang màu đen đỡ cô ấy rời đi. Anh nhìn đi, chính là hai người họ.”

Trên màn hình là một người đàn ông mặc áo hoodie trắng thân mật ôm lấy cô gái mặc váy đỏ rời khỏi quán bar. Sau đó, hình ảnh được chuyển tới cảnh trên đường phố, hai người họ đi vào một chiếc xe taxi có biển số của tỉnh khác.

Từ Lệ nói: “Chúng tôi chỉ điều tra được lần cuối cùng chiếc xe taxi này xuất hiện là ở gần núi Đông Minh, bởi vì hệ thống định vị không được hoàn hảo, cho nên không thể khẳng định được vị trí cuối cùng.”

Phương Dạ hỏi: “Đã điều tra ra được thân phận của người đàn ông kia chưa?”

“Tạm thời thì vẫn chưa, có dò hỏi người phục vụ trong quán bar nhưng anh ta nói người đó rất lạ mặt, có lẽ là lần đầu tiên tới quán bar Khải Nhạc.”

“Lần đầu tiên mà đã câu được đối tượng rồi?”

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu, mỗi một người bất kể là nam hay nữ vào trong mấy club đêm, có xảy ra mấy chuyện này chẳng lẽ không phải bình thường à?”

“Ha ha ha, là tôi nông cạn thiếu hiểu biết.” Phương Dạ ngượng ngùng cười nói: “Vậy người thứ hai thì sao?”

Từ Lệ mở tiếp video thứ hai: “Người thứ hai tên là Lý Tuyết, hai mươi hai tuổi, là sinh viên trường Hoa Thương đang làm thêm ở quán bar Vương Triều, mất tích cách đây hai tuần. Trước lúc đó vẫn tan làm lúc ba giờ sáng, đồng nghiệp của cô ấy còn nói khi đó cô ấy là về thẳng phòng trọ, camera giám sát không có quay được hình ảnh gì. Bạn thuê chung phòng phát hiện cô ấy cả đêm không về, ngày thứ ba cũng không thấy người về nên mới báo cảnh sát.”

“Vậy nạn nhân thứ ba thì sao?”

“Nạn nhân thứ ba tên là Bàng Xuân Diễm, là người Hoa Hải. Lúc mất tích ở quán bar Bá Vũ cũng có choàng vai bá cổ với một tên đàn ông mặc áo hoodie trắng và đeo khẩu trang đen, sau đó thì ngồi taxi rời đi.”

Tình huống của Bàng Xuân Diễm và Tưởng Văn Văn không khác gì lắm, cũng là trong trạng thái say như chết rồi bị một người đàn ông mang đi, hơn nữa cũng đều mặc váy đỏ. Thoạt nhìn về ngoại hình của hai người đàn ông đó cũng không khác nhau là mấy, rất có thể cũng là cùng một người.

Từ Lệ nói ra nhận định của mình: “Dựa vào thủ pháp vứt xác, tôi dám khẳng định là cùng một hung thủ gây ra, mà dựa trên khoảng thời gian mất tích của ba người bị hại thì đúng là cách nhau một tuần. Nói cách khác, đêm nay rất có thể hung thủ sẽ gây án thêm lần nữa, đồng thời sẽ chọn một quán bar khác.”

Phương Dạ đưa ra nghi vấn: “Quán bar nổi tiếng ở Hoa Hải chí ít cũng còn sáu, bảy chỗ nữa, làm sao cô có thể khẳng định được kẻ đó sẽ gây án ở quán bar Dạ Sắc?”

Từ Lệ mỉm cười đáp: “Tôi cũng không nói nhất định phải là quán bar Dạ Sắc, chỉ là Dạ Sắc là mục tiêu mà tổ của tôi phụ trách mà thôi, ngoại trừ tổ của chúng tôi thì còn có sáu tổ khác cũng phụ trách những nơi khác.”

“Xem ra, cảnh sát mấy cô đã điều động toàn thể lực lượng ra trận rồi ha.”

“Đúng vậy, nhiều năm rồi ở Hoa Hải chưa từng xảy ra một vụ án lớn như vậy, lần này lại được đích thân boss lớn chỉ huy. Ông ấy đã ra quân lệnh trạng, trong vòng một tuần phải mang tên hung thủ đó ra ánh sáng.”

“Vậy tối nay, các cô định sẽ bố trí ở quán bar Dạ Sắc như thế nào?”

“Rất đơn giản, dụ rắn ra khỏi hang.” Từ Lệ mỉm cười nói: “Cho một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ ra làm mồi nhử thì được rồi.”

“Không phải là cô đó chứ?”

“Lẽ nào tôi không xinh đẹp à?”

“Xinh đẹp thì có xinh đẹp đó, nhưng mà không phải cô là đội trưởng sao?” Phương Dạ trêu: “Lỡ như người cầm đầu cũng ngã xuống vậy mấy tên lính như bọn tôi đây chẳng phải trở thành con ruồi không đầu à?”

“Nè nè nè, anh mới là ngã xuống đó, tôi chính là cao thủ số một của phòng tập Hoắc Gia Quyền đó nha, còn là quán quân hai đợt liên tiếp trong cuộc thi vật lộn của đại đội cảnh sát đó. Tên hung thủ kia dám đụng tới nửa cọng lông măng của tôi, tôi xem thử miệng gã ta có bị nát không thì biết.”

“Nghe cũng thật rất gì và này nọ.”

“Ý anh là sao, có muốn so tài ngay bây giờ không?”

“Đừng, lỡ như cô đập bể bàn thì bà chủ sẽ lột da tôi mất.”

“Ha ha ha, hóa ra anh cũng có lúc sợ nhỉ.”

“Này còn phải để cô nói sao…”

Sau khi xin tan làm sớm, cả hai cũng đi tới quán bar Dạ Sắc. Bởi vì vẫn còn rất sớm nên nơi này có hơi vắng vẻ, chưa vào tới cửa đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đen kiểu cách phương Tây đang đi tới chào hỏi bọn họ.

“Xin hỏi anh là anh Phương đúng không?”

“Chính là tôi.”

Cô gái kia nhoẻn miệng cười: “Chào anh Phương, tôi là quản lý ca trực của quán bar này tên là Điền Điềm, gọi Tiểu Điềm Điềm được rồi.”

“… Tôi vẫn nên gọi cô là quản lý Điền đi.”

“Anh Phương, xin hỏi quán bar Dạ Sắc nên phối hợp với các anh như thế nào?”

“Cái này phải hỏi sếp nhà tôi… À không đúng, là sếp của tôi, cô Từ đây.”

“Được, vậy chúng ta vào trong nói chuyện, ở đây nhiều tai mắt, không tiện lắm.”

“Được.”

Cả ba cùng nhau vào trong phòng của quản lý, Từ Lệ nói cụ thể từng chuyện một.

“Thứ nhất, đội cảnh sát sẽ cử ít nhất sáu người để xếp vào những chức vụ khác nhau trong quán bar, cô lấy thân phận là nhân viên mới để che đậy giúp chúng tôi là được rồi.”

Quản lý Điền gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, nhân viên thời vụ ở quán bar chúng tôi rất nhiều, mỗi ngày có mấy nhân viên mới cũng là chuyện bình thường.”

“Thứ hai, camera giám sát của chỗ cô được phân bố như thế nào?”

“Trong và ngoài thì có tổng cộng là ba mươi sáu camera, về cơ bản đều là không có góc nào chết cả.”

“Rất tốt, đợi lát nữa đồng nghiệp bên nhóm kỹ thuật tới sẽ tiếp nhận phòng quản lý, cô hãy dặn dò trước với nhân viên bảo vệ.”

“Được, còn chuyện gì nữa không?”

“Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.” Từ Lệ nghiêm mặt nói: “Đêm nay, tất cả nhân viên làm trong quán bar đều không được mặc váy đỏ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK