Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời yên tĩnh chiếu vào phòng bếp.
Lạc Vân Thường run run mí mắt, hơi mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này là nhà bếp, nàng cười khổ.
Hôm qua vì làm mấy món ăn mà mệt mỏi nằm xuống lúc nào không hay, ngủ ở chỗ này cả một đêm.
Nếu nói ra, chắc chắn không ai tin tưởng, tu giả Tụ Khí cảnh, làm sao lại bởi vì làm đồ ăn mà mệt ngủ quên mất? Nhưng sự thật chính là vậy, so với làm đồ ăn, nàng càng muốn đi tu luyện hơn.
Lúc nàng muốn đứng lên, lại không khỏi sững sờ. Trên người nàng được đắp một cái áo mỏng, phía sau rất mềm mại, không hề thô cứng như bếp lò. Lạc Vân Thường quay đầu, thấy Trác Phàm đang lạnh nhạt ngồi dựa bên cạnh nàng.
"A. . ." Lạc Vân Thường suýt nữa kêu lên, ngay sau đó vội vàng che miệng mình. Nàng vạn vạn không ngờ, Trác Phàm lại ở đây cả một đêm với nàng.
Lạc Vân Thường đỏ mặt lên, kinh ngạc nhìn Trác Phàm ngủ ngon không màng danh lợi, không tự chủ được mà nhướn người về phía trước, môi son thơm hương thiếu nữ dần tới gần hắn.
"Trác quản gia, tiểu thư. . ." Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Bàng thống lĩnh chạy đến. Trác Phàm run run, bắt đầu mở mắt.
Lạc Vân Thường thấy thế, lập tức tựa vào đầu vai hắn, giả vờ ngủ, chỉ là mi dài vẫn khẩn trương run run. Giống như vừa làm một chuyện xấu hổi, không còn mặt mũi gặp người, bị người phát hiện, cả khuôn mặt vẫn còn đang đỏ bừng.
Trác Phàm mở ra mắt buồn ngủ, hít sâu một hơi, hoàn toàn không biết vừa mới chỗ phát sinh chuyện, đợi Bàng thống lĩnh đến, mới cau mày nói: "Lão Bàng, chuyện gì ngạc nhiên?"
"Ơ, Trác huynh đệ, tiểu thư nàng. . ." Bàng thống lĩnh thấy hai người, không khỏi sững sờ, chỉ chỉ Lạc Vân Thường hỏi.
Trác Phàm thấy khuôn mặt Lạc Vân Thường hồng nhuận phơn phớt, còn run lẩy bẩy, liền sờ sờ đầu nàng: "Sao nóng vậy, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ chỗ này nên cảm lạnh?"
Trác Phàm lắc đầu, thầm cảm thấy tự trách.
Tối hôm qua hắn muốn ôm Lạc Vân Thường trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại sợ đánh thức nàng, cho nên ở lại đây thủ hộ nguyên một đêm. Nhưng không ngờ, lại để cho nàng sinh bệnh.
"Lão Bàng, có chuyện gì chờ lát nữa rồi hãy nói, ta ôm nha đầu này trở về phòng nghỉ ngơi trước đã." Nói rồi, một tay Trác Phàm ôm lấy Lạc Vân Thường, đi về phòng, nhưng Lão Bàng lại khẩn trương vội nói: "Không được đâu, Trác huynh đệ, có người muốn mời tiểu thư qua phủ, vạn vạn đắc tội không nổi đâu."
"Có cái gì mà đắc tội không nổi, dù Tiềm Long Các mời cũng không đi." Trác Phàm giận dữ, lạnh lùng nói, "Không thấy nha đầu này đã ngất rồi à, nhất định là bệnh nặng, sao còn có thể tiếp khách? Cứ để lát nữa ta đi gặp họ."
"Ai da, Trác huynh đệ, Trác quản gia, người này nói nhất định phải là tiểu thư tự mình ra mặt, hắn còn mang theo Kim Bài Ngự Tứ." Bàng thống lĩnh quýnh lên, lớn tiếng nói.
Trác Phàm không khỏi giật mình, dừng bước lại, người có Kim Bài Ngự Tứ, chính là hộ vệ hoàng gia, dù gia chủ thất thế gia được gọi cũng phải đến, nếu không chính là kháng chỉ không tuân chi tội. Nhẹ thì xử tử một người, nặng thì liên luỵ cửu tộc. Đương nhiên, với thực lực của thất thế gia, hoàng thất không dám làm như thế. Nhưng đối với tiểu gia tộc bất nhập lưu như bọn họ thì khác.
Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Lão Bàng, ngươi đi nói cho hắn biết. Nói hôm nay tiểu thư nhà ta thân thể không thoải mái, để hắn ngày mai đến đi."
Nghe thế, Bàng thống lĩnh cả kinh, không khỏi hít sâu một hơi.
Đối phương phụng Hoàng mệnh mà đến, ngươi lại nói như vậy, rõ ràng không muốn sống mà. Thế nhưng, Trác Phàm lại rất chắc chắn. Nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn có thể khẳng định là mập mạp phái người đưa tin tới. Mà mập mạp làm người không tệ, tuyệt không phải người hành động theo cảm tính, lạm sát kẻ vô tội, cho nên hắn mới dám quả quyết từ chối như thế.
"Cứ làm theo lời ta nói, đi đi!" Trác Phàm lần nữa hét lớn.
"Chờ đã!" Bỗng nhiên, Lạc Vân Thường kêu to, ngay sau đó rời khỏi vòng tay của Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Bàng thống lĩnh, ngươi nói người kia đợi một lát, ta đi rửa mặt một phen rồi sẽ đến."
"Vâng!" Bàng thống lĩnh ôm quyền, thở dài ra một hơi. Nếu không phải Đại tiểu thư kịp thời tỉnh lại, hắn phải làm theo lời Trác huynh đệ, vậy không biết sẽ có kết cục ra sao nữa đây.
Vị Trác quản gia này thật đúng là không sợ trời, không sợ đất, thế nhưng mình đi làm việc với hắn, lại lúc nào cũng cảm thấy run sợ a.
Bàng thống lĩnh lắc đầu, thổn thức đi lĩnh mệnh.
Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Làm sao vừa mới còn hôn mê bất tỉnh, thoáng cái thì tỉnh táo lại rồi?
Lạc Vân Thường vũ mị lườm hắn: "Ngươi đó, làm việc sao lại khinh suất như thế, người của hoàng thất mà ngươi cứ tùy tiện đối đãi như thế sao?"
Nói xong, dường như là sợ Trác Phàm nhìn ra manh mói gì, Lạc Vân Thường vội vàng chạy trốn, để lại Trác Phàm lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đến phòng tiếp khách. Đi vào phòng tiếp khách, Trác Phàm nhìn thấy người truyền lệnh, toàn thân mặc một bộ quần áo hạ nhân, tu vi Tụ Khí đỉnh phong, chính là một trong số kiệu phu cho mập mạp ngày hôm qua.
"Ngươi chính là Trác quản gia sao, chủ nhân nhà ta mời ngươi và Lạc tiểu thư đến phủ một lần!" Nhìn thấy Trác Phàm, người kia đứng lên ôm quyền nói, nhưng vẻ mặt lại rất kiêu căng, vẻ khinh thường không che giấu chút nào. Mà lại không biết vô tình hay cố ý, Kim Bài Ngự Tứ luôn hiện rõ bên hông, cứ như sợ người khác không biết hắn là hộ vệ hoàng gia vậy.
Trác Phàm cười lạnh: "Trước mặt lão tử mà dám gáy, ngươi còn non lắm, lúc lão tử tung hoành thiên hạ, ngươi còn chưa ra đời đâu."
Trác Phàm không thèm nhìn hắn nữa, đại mã kim đao đi đến ngồi xuống ghế, nhếch miệng bắt chéo chân, không thèm quan tâm hắn.
Người kia biến sắc, trong mắt liền hiện rõ vẻ tức giận.
"Bàn tử không sao chứ." Đột nhiên, Trác Phàm sâu xa nói.
Người kia không khỏi sững sờ, bàn tử? Sau đó mới hiểu ra, bàn tử trong miệng Trác Phàm, chính là chủ tử của hắn. Thế nhưng trên thế giới này, người dám công nhiên gọi chủ tử hắn là bàn tử như thế, đối không quá mười người a.
Như vậy, quan hệ của người này với chủ người. . .
Nhất thời, người này cảm thấy lo sợ, trong mắt không còn dám có vẻ kiệt ngạo, cung kính nói: "Hôm qua chủ tử nhà ta trở về, vẫn chưa nói gì tới thương tổn."
"Thật sao?" Trác Phàm nhíu mày, sau khi thâm ý liếc nhìn người kia, bèn cười to lên: "Ha ha ha. . . Vậy chắc chắn là sĩ diện rồi, hôm qua lão tử đánh cho hắn hơn ba mươi quyền, đá hắn mười mấy phát, hắn sao có thể không có việc gì?"
"Ngươi nói xem, có đúng hay không? Tiểu tử kia chỉ biết tỏ vẻ mà thôi, không muốn để đám hạ nhân các ngươi chê cười hắn, ha ha ha. . ." Trác Phàm thản nhiên cười nói.
Người kia hãi hùng há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy xấu hổ vạn phần.
"Đúng rồi, lão đầu Phương Thu Bạch hôm qua trở về, có phải còn đang tức giận hay không?" Trác Phàm lại nhướn người về phía hắn, nói nhỏ.
Người kia sững sờ, bất giác lắc đầu.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng Trác Phàm, hôm qua Phương Thu Bạch cùng chủ tử trở về, bọn họ mới biết được Phương Thu Bạch cũng đi tới nơi này. Thế nhưng vậy mà Trác Phàm cũng biết, điều này nói rõ hắn thật sự có quan hệ rất gần với chủ tử mình.
Nghĩ tới đây, người kia vội lặng lẽ nhét Kim bài vào trong quần. Loại vật này hù dọa người khác thì được, chứ với mấy nhân vật như này thì chỉ có tự làm mất mặt xấu hổ thôi.
"Hô, quá tốt!" Thấy người kia lắc đầu, Trác Phàm giả bộ thở dài ra một hơi: "Ngươi không biết chứ, ngày hôm qua Phương lão đầu cứ nhất định muốn thu ta làm đồ đệ, nếu không phải ta trung thành tuyệt đối, chết cũng không theo, ta sớm đã bị lão đầu kia mang đi. Ta cứ sợ hắn tức giận, sau này sẽ còn đến tìm ta gây khó dễ. Nhưng mà nghe ngươi nói thế thì ta yên tâm rồi, xem ra lão đầu kia cũng đã hiểu cho nỗi khổ tâm của ta."
"Cái gì, Phương Thu Bạch muốn thu ngươi làm đồ đệ?" Người kia quá sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất.
Trời ạ, người này rốt cuộc là ai vậy? Chẳng những là bằng hữu của chủ tử, chủ tử bị hắn đánh cũng không kêu ca một tiếng nào, đến cả Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch, người mà hoàng thượng gặp cũng phải lịch thiệp ba phần, mà cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?
Trác Phàm thấy thế thì cười lạnh liên tục, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tò mò nói: "A, ngươi làm sao vậy, bỗng nhiên ngồi xuống đất làm gì?"
"Để ta dìu ngươi lên!" Trác Phàm miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút nào.
Người kia cũng khá thông minh, vội vàng bò dậy, liên tục khoát tay nói: "Không cần, Trác quản gia, tiểu nhân sao dám phiền ngài, ngài làm vậy sẽ hại chết tiểu nhân mất."
"Hừ, bản tính nô tài!" Trác Phàm khinh thường bĩu môi, hừ lạnh nói, "Dìu ngươi, có thể tính là đại lễ gì chứ?"
Lúc này, Lạc Vân Thường sau khi trang điểm, vừa hay đi tới, sáng rực rỡ rung động lòng người, thi lễ với người kia: "Vị này chắc hẳn là sứ giả của hoàng thượng đúng không?"
Người kia vội vàng dập đầu xuống đất, dập đầu như giã tỏi, khóc kể lể, "Ngài giết tiểu nhân mất rồi, ngài tuyệt đối đừng như, nếu mà chủ tử biết ta vô lễ với bằng hữu của ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ nghiêm trị tiểu nhân đến chết mất."
Lạc Vân Thường sững sờ, không hiểu ra sao, đành phải nhìn sang Trác Phàm hỏi ý kiến. Trác Phàm nhún nhún vai, biểu thị không rõ ràng.
Bàng thống lĩnh thì trợn tròn mắt.
Ngươi nha, vừa rồi không phải oai phong lắm sao. Còn nói cái gì tiểu thư nhà ta trong thời một nén nhang không đến, liền chém đầu cả nhà, sao bây giờ lại như vậy?
Bàng thống lĩnh nghi ngờ nhìn về phía Trác Phàm, lại chỉ thấy hắn cười thần bí.
Rất nhanh, Lão Bàng liền biết tất cả mọi thứ đều do vị Trác quản gia này, liền duỗi ra ngón tay cái. Có thể làm cho hộ vệ hoàng gia quỳ bái, cũng chỉ có mình Trác quản gia mới có thể làm được.
Trác Phàm tùy ý khoát tay, bắt đầu nghiêm túc nói: "Mập mạp tìm chúng ta có chuyện gì?"
"Cái này. . . Tiểu nhân cũng không rõ ràng, chỉ là phụng mệnh mời Thái gia, Lôi gia cùng Lạc gia đến phủ nói chuyện." Người kia ngoan ngoãn trả lời.
Trác Phàm nhíu mày suy tư. Chẳng lẽ, chuyện U Minh Cốc nhằm vào ba nhà, còn có quan hệ với hoàng thất. . .
Lạc Vân Thường run run mí mắt, hơi mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này là nhà bếp, nàng cười khổ.
Hôm qua vì làm mấy món ăn mà mệt mỏi nằm xuống lúc nào không hay, ngủ ở chỗ này cả một đêm.
Nếu nói ra, chắc chắn không ai tin tưởng, tu giả Tụ Khí cảnh, làm sao lại bởi vì làm đồ ăn mà mệt ngủ quên mất? Nhưng sự thật chính là vậy, so với làm đồ ăn, nàng càng muốn đi tu luyện hơn.
Lúc nàng muốn đứng lên, lại không khỏi sững sờ. Trên người nàng được đắp một cái áo mỏng, phía sau rất mềm mại, không hề thô cứng như bếp lò. Lạc Vân Thường quay đầu, thấy Trác Phàm đang lạnh nhạt ngồi dựa bên cạnh nàng.
"A. . ." Lạc Vân Thường suýt nữa kêu lên, ngay sau đó vội vàng che miệng mình. Nàng vạn vạn không ngờ, Trác Phàm lại ở đây cả một đêm với nàng.
Lạc Vân Thường đỏ mặt lên, kinh ngạc nhìn Trác Phàm ngủ ngon không màng danh lợi, không tự chủ được mà nhướn người về phía trước, môi son thơm hương thiếu nữ dần tới gần hắn.
"Trác quản gia, tiểu thư. . ." Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Bàng thống lĩnh chạy đến. Trác Phàm run run, bắt đầu mở mắt.
Lạc Vân Thường thấy thế, lập tức tựa vào đầu vai hắn, giả vờ ngủ, chỉ là mi dài vẫn khẩn trương run run. Giống như vừa làm một chuyện xấu hổi, không còn mặt mũi gặp người, bị người phát hiện, cả khuôn mặt vẫn còn đang đỏ bừng.
Trác Phàm mở ra mắt buồn ngủ, hít sâu một hơi, hoàn toàn không biết vừa mới chỗ phát sinh chuyện, đợi Bàng thống lĩnh đến, mới cau mày nói: "Lão Bàng, chuyện gì ngạc nhiên?"
"Ơ, Trác huynh đệ, tiểu thư nàng. . ." Bàng thống lĩnh thấy hai người, không khỏi sững sờ, chỉ chỉ Lạc Vân Thường hỏi.
Trác Phàm thấy khuôn mặt Lạc Vân Thường hồng nhuận phơn phớt, còn run lẩy bẩy, liền sờ sờ đầu nàng: "Sao nóng vậy, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ chỗ này nên cảm lạnh?"
Trác Phàm lắc đầu, thầm cảm thấy tự trách.
Tối hôm qua hắn muốn ôm Lạc Vân Thường trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại sợ đánh thức nàng, cho nên ở lại đây thủ hộ nguyên một đêm. Nhưng không ngờ, lại để cho nàng sinh bệnh.
"Lão Bàng, có chuyện gì chờ lát nữa rồi hãy nói, ta ôm nha đầu này trở về phòng nghỉ ngơi trước đã." Nói rồi, một tay Trác Phàm ôm lấy Lạc Vân Thường, đi về phòng, nhưng Lão Bàng lại khẩn trương vội nói: "Không được đâu, Trác huynh đệ, có người muốn mời tiểu thư qua phủ, vạn vạn đắc tội không nổi đâu."
"Có cái gì mà đắc tội không nổi, dù Tiềm Long Các mời cũng không đi." Trác Phàm giận dữ, lạnh lùng nói, "Không thấy nha đầu này đã ngất rồi à, nhất định là bệnh nặng, sao còn có thể tiếp khách? Cứ để lát nữa ta đi gặp họ."
"Ai da, Trác huynh đệ, Trác quản gia, người này nói nhất định phải là tiểu thư tự mình ra mặt, hắn còn mang theo Kim Bài Ngự Tứ." Bàng thống lĩnh quýnh lên, lớn tiếng nói.
Trác Phàm không khỏi giật mình, dừng bước lại, người có Kim Bài Ngự Tứ, chính là hộ vệ hoàng gia, dù gia chủ thất thế gia được gọi cũng phải đến, nếu không chính là kháng chỉ không tuân chi tội. Nhẹ thì xử tử một người, nặng thì liên luỵ cửu tộc. Đương nhiên, với thực lực của thất thế gia, hoàng thất không dám làm như thế. Nhưng đối với tiểu gia tộc bất nhập lưu như bọn họ thì khác.
Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Lão Bàng, ngươi đi nói cho hắn biết. Nói hôm nay tiểu thư nhà ta thân thể không thoải mái, để hắn ngày mai đến đi."
Nghe thế, Bàng thống lĩnh cả kinh, không khỏi hít sâu một hơi.
Đối phương phụng Hoàng mệnh mà đến, ngươi lại nói như vậy, rõ ràng không muốn sống mà. Thế nhưng, Trác Phàm lại rất chắc chắn. Nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn có thể khẳng định là mập mạp phái người đưa tin tới. Mà mập mạp làm người không tệ, tuyệt không phải người hành động theo cảm tính, lạm sát kẻ vô tội, cho nên hắn mới dám quả quyết từ chối như thế.
"Cứ làm theo lời ta nói, đi đi!" Trác Phàm lần nữa hét lớn.
"Chờ đã!" Bỗng nhiên, Lạc Vân Thường kêu to, ngay sau đó rời khỏi vòng tay của Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Bàng thống lĩnh, ngươi nói người kia đợi một lát, ta đi rửa mặt một phen rồi sẽ đến."
"Vâng!" Bàng thống lĩnh ôm quyền, thở dài ra một hơi. Nếu không phải Đại tiểu thư kịp thời tỉnh lại, hắn phải làm theo lời Trác huynh đệ, vậy không biết sẽ có kết cục ra sao nữa đây.
Vị Trác quản gia này thật đúng là không sợ trời, không sợ đất, thế nhưng mình đi làm việc với hắn, lại lúc nào cũng cảm thấy run sợ a.
Bàng thống lĩnh lắc đầu, thổn thức đi lĩnh mệnh.
Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Làm sao vừa mới còn hôn mê bất tỉnh, thoáng cái thì tỉnh táo lại rồi?
Lạc Vân Thường vũ mị lườm hắn: "Ngươi đó, làm việc sao lại khinh suất như thế, người của hoàng thất mà ngươi cứ tùy tiện đối đãi như thế sao?"
Nói xong, dường như là sợ Trác Phàm nhìn ra manh mói gì, Lạc Vân Thường vội vàng chạy trốn, để lại Trác Phàm lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đến phòng tiếp khách. Đi vào phòng tiếp khách, Trác Phàm nhìn thấy người truyền lệnh, toàn thân mặc một bộ quần áo hạ nhân, tu vi Tụ Khí đỉnh phong, chính là một trong số kiệu phu cho mập mạp ngày hôm qua.
"Ngươi chính là Trác quản gia sao, chủ nhân nhà ta mời ngươi và Lạc tiểu thư đến phủ một lần!" Nhìn thấy Trác Phàm, người kia đứng lên ôm quyền nói, nhưng vẻ mặt lại rất kiêu căng, vẻ khinh thường không che giấu chút nào. Mà lại không biết vô tình hay cố ý, Kim Bài Ngự Tứ luôn hiện rõ bên hông, cứ như sợ người khác không biết hắn là hộ vệ hoàng gia vậy.
Trác Phàm cười lạnh: "Trước mặt lão tử mà dám gáy, ngươi còn non lắm, lúc lão tử tung hoành thiên hạ, ngươi còn chưa ra đời đâu."
Trác Phàm không thèm nhìn hắn nữa, đại mã kim đao đi đến ngồi xuống ghế, nhếch miệng bắt chéo chân, không thèm quan tâm hắn.
Người kia biến sắc, trong mắt liền hiện rõ vẻ tức giận.
"Bàn tử không sao chứ." Đột nhiên, Trác Phàm sâu xa nói.
Người kia không khỏi sững sờ, bàn tử? Sau đó mới hiểu ra, bàn tử trong miệng Trác Phàm, chính là chủ tử của hắn. Thế nhưng trên thế giới này, người dám công nhiên gọi chủ tử hắn là bàn tử như thế, đối không quá mười người a.
Như vậy, quan hệ của người này với chủ người. . .
Nhất thời, người này cảm thấy lo sợ, trong mắt không còn dám có vẻ kiệt ngạo, cung kính nói: "Hôm qua chủ tử nhà ta trở về, vẫn chưa nói gì tới thương tổn."
"Thật sao?" Trác Phàm nhíu mày, sau khi thâm ý liếc nhìn người kia, bèn cười to lên: "Ha ha ha. . . Vậy chắc chắn là sĩ diện rồi, hôm qua lão tử đánh cho hắn hơn ba mươi quyền, đá hắn mười mấy phát, hắn sao có thể không có việc gì?"
"Ngươi nói xem, có đúng hay không? Tiểu tử kia chỉ biết tỏ vẻ mà thôi, không muốn để đám hạ nhân các ngươi chê cười hắn, ha ha ha. . ." Trác Phàm thản nhiên cười nói.
Người kia hãi hùng há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy xấu hổ vạn phần.
"Đúng rồi, lão đầu Phương Thu Bạch hôm qua trở về, có phải còn đang tức giận hay không?" Trác Phàm lại nhướn người về phía hắn, nói nhỏ.
Người kia sững sờ, bất giác lắc đầu.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng Trác Phàm, hôm qua Phương Thu Bạch cùng chủ tử trở về, bọn họ mới biết được Phương Thu Bạch cũng đi tới nơi này. Thế nhưng vậy mà Trác Phàm cũng biết, điều này nói rõ hắn thật sự có quan hệ rất gần với chủ tử mình.
Nghĩ tới đây, người kia vội lặng lẽ nhét Kim bài vào trong quần. Loại vật này hù dọa người khác thì được, chứ với mấy nhân vật như này thì chỉ có tự làm mất mặt xấu hổ thôi.
"Hô, quá tốt!" Thấy người kia lắc đầu, Trác Phàm giả bộ thở dài ra một hơi: "Ngươi không biết chứ, ngày hôm qua Phương lão đầu cứ nhất định muốn thu ta làm đồ đệ, nếu không phải ta trung thành tuyệt đối, chết cũng không theo, ta sớm đã bị lão đầu kia mang đi. Ta cứ sợ hắn tức giận, sau này sẽ còn đến tìm ta gây khó dễ. Nhưng mà nghe ngươi nói thế thì ta yên tâm rồi, xem ra lão đầu kia cũng đã hiểu cho nỗi khổ tâm của ta."
"Cái gì, Phương Thu Bạch muốn thu ngươi làm đồ đệ?" Người kia quá sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất.
Trời ạ, người này rốt cuộc là ai vậy? Chẳng những là bằng hữu của chủ tử, chủ tử bị hắn đánh cũng không kêu ca một tiếng nào, đến cả Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch, người mà hoàng thượng gặp cũng phải lịch thiệp ba phần, mà cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?
Trác Phàm thấy thế thì cười lạnh liên tục, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tò mò nói: "A, ngươi làm sao vậy, bỗng nhiên ngồi xuống đất làm gì?"
"Để ta dìu ngươi lên!" Trác Phàm miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút nào.
Người kia cũng khá thông minh, vội vàng bò dậy, liên tục khoát tay nói: "Không cần, Trác quản gia, tiểu nhân sao dám phiền ngài, ngài làm vậy sẽ hại chết tiểu nhân mất."
"Hừ, bản tính nô tài!" Trác Phàm khinh thường bĩu môi, hừ lạnh nói, "Dìu ngươi, có thể tính là đại lễ gì chứ?"
Lúc này, Lạc Vân Thường sau khi trang điểm, vừa hay đi tới, sáng rực rỡ rung động lòng người, thi lễ với người kia: "Vị này chắc hẳn là sứ giả của hoàng thượng đúng không?"
Người kia vội vàng dập đầu xuống đất, dập đầu như giã tỏi, khóc kể lể, "Ngài giết tiểu nhân mất rồi, ngài tuyệt đối đừng như, nếu mà chủ tử biết ta vô lễ với bằng hữu của ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ nghiêm trị tiểu nhân đến chết mất."
Lạc Vân Thường sững sờ, không hiểu ra sao, đành phải nhìn sang Trác Phàm hỏi ý kiến. Trác Phàm nhún nhún vai, biểu thị không rõ ràng.
Bàng thống lĩnh thì trợn tròn mắt.
Ngươi nha, vừa rồi không phải oai phong lắm sao. Còn nói cái gì tiểu thư nhà ta trong thời một nén nhang không đến, liền chém đầu cả nhà, sao bây giờ lại như vậy?
Bàng thống lĩnh nghi ngờ nhìn về phía Trác Phàm, lại chỉ thấy hắn cười thần bí.
Rất nhanh, Lão Bàng liền biết tất cả mọi thứ đều do vị Trác quản gia này, liền duỗi ra ngón tay cái. Có thể làm cho hộ vệ hoàng gia quỳ bái, cũng chỉ có mình Trác quản gia mới có thể làm được.
Trác Phàm tùy ý khoát tay, bắt đầu nghiêm túc nói: "Mập mạp tìm chúng ta có chuyện gì?"
"Cái này. . . Tiểu nhân cũng không rõ ràng, chỉ là phụng mệnh mời Thái gia, Lôi gia cùng Lạc gia đến phủ nói chuyện." Người kia ngoan ngoãn trả lời.
Trác Phàm nhíu mày suy tư. Chẳng lẽ, chuyện U Minh Cốc nhằm vào ba nhà, còn có quan hệ với hoàng thất. . .