Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vừa dứt lời, một luồng khí đen đột nhiên từ trong cơ thể Trác Phàm tiến vào trong thân thể Tề Thiên Lỗi. Chỉ mấy hơi thở, Tề Thiên Lỗi đã hóa thành một đống bột phấn, phiêu tán trong không khí.

Từ trước tới nay từng thấy thủ đoạn gϊếŧ người khủng bố như thế, hai tỷ đệ Tống Thiến sợ hãi co lại thành một đoàn.

Nhìn bộ dáng lo lắng hãi hùng của hai người, Trác Phàm không khỏi xùy cười ra tiếng: “Việc đã đến nước này, các ngươi còn muốn nói gì không?”

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt toàn là sợ hãi.

Cuối cùng, Tống Thiến mím môi, vẻ mặt áy náy nhìn Trác Phàm nói: “Trác huynh đệ, chúng ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ bị ép. Tống gia chúng ta chỉ là gia tộc nhỏ, không thể trêu vào Tề gia, càng không dám chọc đến U Minh Cốc. Nếu ngươi oán hận, thì hãy gϊếŧ ta, nhưng cầu xin ngươi hãy tha cho Tiểu Ngọc, hắn là nam tử duy nhất của Tống gia chúng ta.”

“Tỷ!”


Tống Ngọc nghe tỷ tỷ mình nói vậy thì hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Tống Thiến bi thương nhìn về phía hắn ta, thần sắc trong mắt đầy dịu dàng.

Trác Phàm nhìn tất cả những điều này không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Azi, các ngươi thật sự rất giống bọn họ, đều bị tình thế bức bách, gia tộc nguy nan...”

Nói rồi, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn về phương xa, thở dài nói: “Không biết bây giờ bọn họ như thế nào, có bị ảnh hưởng vì chuyện của ta không...”

“Ngươi nói là... Lạc gia?”

Tống Thiến nhìn bóng lưng đìu hiu của Trác Phàm, nói khẽ.


Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, khóe miệng Trác Phàm vẽ ra đường cong lạnh như băng, gật đầu: “Đúng vậy, các ngươi rất giống bọn họ, làm ta không nhẫn tâm xuống tay...”

Nói đến đây, trên gương mặt hai người Tống Thiến đều như có như không hiện lên vẻ vui mừng. Thế nhưng ngay sau đó, lời nói Trác Phàm thay đổi, cười lạnh thành tiếng: “Đáng tiếc, có một điểm không giống, chỉ một điểm này...”

Vυ"t!

Không có dấu hiệu nào, đôi cánh lôi vân dực sau lưng Trác Phàm đột nhiên vung lên, hai cái đầu của Tống Thiến và Tống Ngọc bỗng nhiên bay lên rồi rơi trên mặt đất.

Nhưng cho đến khi đầu của bọn họ chạm vào bụi đất, trên khuôn mặt bọn họ vẫn đang nở nụ cười đầy hi vọng.

“Hai người các ngươi, khôn khéo hơn bọn họ nhiều.”

Trác Phàm cười chế nhạo, vẫn nói tiếp: “Các ngươi biết rõ lai lịch của lão tử, mới diễn cảnh đau khổ cay đắng trước mắt lão tử, thật sự coi lão tử là kẻ ngốc chắc. Chỉ có điểm này, các ngươi thực sự khác biệt với bọn họ, ha ha ha...”

Trác Phàm cười lớn một tiếng, chậm rãi rời đi, không hề nhìn hai bộ thi thể phía sau lưng nữa. Sau đó, trong nội viện Tề gia liền truyền đến từng tiếng hét thảm...

Một tháng sau.

Vù vù vù!

Tiếng xé gió vang lên, ba bóng người bỗng nhiên đáp xuống trong đại viện Tề gia. Nhìn lại thì ra là ba lão giả mặc áo xám, người cầm đầu, chính là nhị trưởng lão của U Minh Cốc.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn khắp bốn phía một vòng, nhị trưởng lão khẽ híp mắt, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì vậy, Tề gia sao lại quạnh quẽ như thế?”

“Hừ, bọn họ thật lớn mật!

Rõ ràng là bọn họ phái người đến U Minh Cốc truyền tin trước, nói rằng có manh mối của tiểu tử kia, nên chúng ta mới đến đây. Thế nhưng đến nơi rồi, mà ngay cả một người ra tiếp đãi cũng không có, thật sự không muốn sống sao.”

Một lão giả khác hung tợn mắng to:“ Cái éo gì chứ, chỉ là cái gia tộc nhị lưu mà dám?”

Nhị trưởng lão chậm rãi lắc đầu, hít sâu, đột nhiên tròng mắt co rụt lại, hô lên: “Không đúng, có vấn đề. Lão tam, lão tứ, hai người các ngươi đi xung quanh xem kỹ đi, Tề gia này chắc chắn có gì đó quái lạ.”
Hai người kia liếc nhau, gật đầu, nháy mắt biến mất.

Một lúc sau, từ hậu viện Tề gia đột nhiên phát ra tiếng hét to: “Nhị ca, Tam ca, các ngươi mau đến xem.”

Nghe thấy âm thanh hô hoán, hai người lập tức chạy tới hậu viện, nhưng đến khi thấy tình cảnh ở hậu viện tròng mắt họ ngăn không được co rụt lại.

Chỗ đó đã biến thành một bãi tha ma từ lâu, gần ngàn bộ thi thể chất thành một đống, chất thành một ngọn núi nhỏ. Mùi hôi thối của xác chết bay ra, thu hút hàng nghìn con ruồi và côn trùng.

“Đúng là một tên tán nhẫn, hắn thực sự diệt môn Tề gia.”

Mí mắt nhị trưởng lão run run, vội che mũi cắn răng nói.

Hai người khác nghe vậy, trong lòng đều hoảng sợ, tiểu tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng bàn về độc ác vô tình đúng là so với những lão gia hỏa bọn hắn này còn ác hơn.
Cả tộc bị diệt môn, ở Đế Quốc Thiên Vũ, đây là chuyện chỉ có đắc tội hoàng thất và bảy thế gia mới phải chịu hành quyết. Nhưng từ giờ trở đi, lại thêm một người.

Nghĩ tới đây, nhị trưởng lão vội vàng nói: “Lão tam, lão tứ, các ngươi xử lý những thi thể này, đừng để việc này truyền đi.”

“Vì cái gì?”

“Ngu ngốc, nếu để người khác biết tiểu tử này cực kỳ kinh khủng, còn ai dám đối kháng với tiểu tử kia, vậy chúng ta làm sao tìm ra tiểu tử kia chứ?”

Nhị trưởng lão mắng to, sau đó vừa nhìn đống thi thể kia, vừa bất đắc dĩ lắc đầu, cười lạnh thành tiếng: “Hừ, Tề Uy Lâm luôn tự xưng là Lão thất thứ hai, lão ta nhất định muốn lấy đầu tiểu tử kia đến tranh công, cho nên mới tự tiện động thủ. Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà.”
“Không tự biết lượng sức mình!”

Nhị trưởng lão cười khinh miệt, quay người rời đi. Chỉ chốc lát sau, một trận lửa lớn ngập trời bùng lên ở hậu viện, rất nhanh cháy lan ra toàn viện, tất cả thi thể đều bị trận lửa lớn này đốt sạch, toàn đại viện bộ Tề gia cũng bị thiêu rụi.

Nhìn ngọn rửa cháy mạnh, một vị lão giả nói với nhị trưởng lão: “Nhị ca, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Chia ra hành động!”

Nhị trưởng lão ánh mắt ngưng tụ nói: “Ba người chúng ta chia ra ba hướng đuổi theo, chắc chắn có một hướng là đúng.”

“Nhưng mà, còn có bốn phương tám hướng đấy?”

Một vị lão giả cau mày nói: “ôi chao, nếu không phải đại ca bế quan, thì bốn người chúng ta vừa vặn có thể phân bốn phương tám hướng truy lùng rồi.”


Nhị trưởng lão khoát tay, cười nhẹ lắc đầu, nhìn về nơi xa: “Cái hướng kia không cần truy, đó là hướng đến Hoa Vũ Thành. Nếu tiểu tử kia dám đi đường này, hừ hừ, Lão ngũ đng ở ngay Hoa Vũ Thành chờ hắn đấy.”

Vừa dứt lời, nhị trưởng lão tung người, bay về phía không trung. Hai vị lão giả còn lại liếc nhìn nhau, đều cười lạnh một tiếng, rồi bỗng nhiên phi lên.


Chỉ một thoáng, ở đây không còn một bóng người. Đệ nhất thế gia của Lan Lăng Thành, cũng từ đây hoàn toàn biến mất khỏi đại lục...





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
11 Tháng mười hai, 2023 14:15
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1981 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK