“Ầy, thật không ngờ thằng nhóc này ở Lạc gia che giấu nhiều bí mật như thế, bây giờ mới lấy ra, đúng là giấu nghề quá!”
Trong hoàng thành, thừa tướng đế quốc Gia Cát Ngọc Long đứng trên tòa lầu thành cao mười trượng, nhìn xa xa về phía bên ngoài thành, thở dài nói. Bên cạnh lão ta là hai vị trưởng lão m Dương.
Hơi cau mày, trong mắt vị trưởng lão tóc trắng sáng lên một nghi ngờ: “Thực lực của thằng nhóc này, sao lại có thể tiến bộ thần tốc như vậy, thật không thể tưởng tượng. Điều này khiến ta nghĩ đến một người…”
“Ngươi muốn nói là…”
Mí mắt không nhịn được giật một cái, trong mắt vị trưởng lão tóc đen cũng hằn lên vẻ kiêng kị sâu sắc, giọng nói cũng không khỏi run rẫy: “Bất bại ngoan đồng, tên quái thai Cổ Tam Thông đó ư?”
Khẽ gật đầu, vị trưởng lão tóc trắng thở dài: “Không sai, ngoại trừ tên nhóc đó, lão phu chưa thấy qua ai ở Thiên Huyền cảnh mà có thể nhẹ nhàng đỡ một chưởng của cao thủ Đỉnh Phong Thần Chiếu cảnh cả. Cũng chỉ có năng lực kì quái của tên nhóc đó làm được mà thôi, nhưng bây giờ…”
“Ha ha ha, Trác Uyên còn đáng sợ hơn Cổ Tam Thông nhiều đấy!”
Sau đó, không đợi hai người nói tiếp, Gia Cát Ngọc Long đã cười một tiếng dài, vuốt nhẹ râu, nhàn nhạt nói: “Nói cho cùng thì Cổ Tam Thông cũng chỉ có một kẻ vũ phu. Chỉ cần tính một chút kế nhỏ, kiểu gì cũng có thể hạ gục được hắn ta. Mà nay hắn TA đã bị nhốt trong hoàng thành ba trăm năm, chẳng phải là do lời ngụy biện của Nhân Thánh lúc trước sao? Hắn ta, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”
Nói đến đây, đôi mắt của Gia Cát Ngọc Long đột nhiên ngưng lại, nhìn chằm chằm về phía bóng dáng tóc trắng bên ngoài thành, mí mắt khẽ giật, nói: “Nhưng mà tên Trác Uyên này, thật sự là loại người gian trá, xảo quyệt. Muốn lừa gạt hay lợi dụng hắn, đúng là khó hơn lên trời đấy chứ! Nếu như còn có cả thực lực của Cổ Tam Thông, thì Thiên Vũ này khó có ai có thể là đối thủ của hắn rồi!”
Không khỏi sững sờ, hai vị trưởng lão m Dương nhìn nhau một cái, trong lòng có chút khó hiểu.
Vị trưởng lão tóc trắng suy nghĩ một lúc, nhíu mày nói: “Thừa tướng đại nhân, không phải ban nãy người nói mọi thứ ở đây, đều do Hoàng đế sắp đặt, muốn kích động tranh chấp giữa Đế Vương môn và Lạc gia sao. Ban nãy hai gia tộc suýt nữa thì đánh nhau, Trác Uyên còn hung hãn, bắt ép người khác hơn, giết chết hai người cụng phụng của Đế Vương Môn, chẳng phải là đã trúng kế rồi sao? Theo lão phu thấy, nếu không phải do Lãnh Vô Thường nhẫn nhịn, nói không chừng hai bên đã thật sự đánh nhau!”
“Ha ha ha… Các ngươi, đúng là chỉ nhìn thấy bề nổi mà không nhìn rõ được đấu tranh trong lòng của ba bên rồi!”
Khóe miệng hơi cong lên, Gia Cát Ngọc Long thản nhiên lắc đầu cười nói: “Tuy sân khấu này là do Hoàng đế dựng nên, nhưng kịch được diễn như thế nào thì người cũng chẳng kiểm soát nổi. Cho dù là Trác Uyên hay Lãnh Vô Thường, cũng là những người tài trí vô song, làm sao không hiểu được kế hoạch ngầm trong đó? Cho nên hai bên đều không muốn khai chiến, để Hoàng đế chiếm lợi!”
“Nhưng mà, ở điểm này, Trác Uyên vậy mà có thể nhìn thấu được điểm yếu của Lãnh Vô Thường. Mà vì Bách Gia Tranh Minh lần trước, Trác Uyên có những hành động vượt xa người bình thường, khiến cho Lãnh Vô Thường chẳng còn có thể nắm được điểm yếu của hắn nữa. Cho nên trong sự việc lần này, lão ta mới thua thiệt hơn, bị Trác Uyên dắt mũi mà đi. Thật ra, nếu như lão ta có thể cứng rắn hơn tý thì Trác Uyên cũng sẽ không muốn làm liều. Nhưng bây giờ xét về kết quả tranh đấu của ba bên, thì hoàng thất có thể mượn cơ hội này nắm được thực lực của Lạc gia, thắng được một nửa, Lạc gia mượn cơ hội này chèn ép Đế Vương Môn, chính thức có được danh vọng là gia tộc Ngự Hạ, cũng thắng được một nửa. Chỉ có Đế Vương Môn, chèn ép gia tộc mới không được, mà ngược lại còn mất sạch mặt mũi, đúng là thua một cách thảm hại đó, ha ha ha…”
Nghe được lời này, hai vị trưởng lão m Dương không khỏi đồng thời run lên trong lòng, nhìn nhau một cái, trong mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.
Hai người họ thật sự không hề nghĩ đến, chỉ là một cuộc đụng độ đơn giản của gia tộc, mà lại ẩn chứa nhiều âm mưu quyền thế, tranh chấp lợi ích đến thế, đúng là khó mà lường được!
Đổi lại, nếu như là những kẻ vũ phu như hai lão ta bị cuốn vào trong đó, có lẽ căn bản chẳng thể chơi nổi trò chơi quyền lực này chút nào đã bị loại bỏ, những chuyện âm mưu tranh quyền như thế quả là quá phức tạp.
Bây giờ, bọn họ cũng hiểu vì sao Gia Cát Ngọc Long lại bảo rằng Trác Uyên còn đáng sợ hơn Cổ Tam Thông.
Bởi vì nếu năm đó Cổ Tam Thông có thể thông minh bằng một nửa của Trác Uyên, cũng sẽ không dựa vào sức của một mình hắn ta, chống lại cả đế quốc sau đó bị lừa nhốt lại.
Mà Trác Uyên hiện tại, chính là sự kết hợp giữa Lãnh Vô Thường và Cổ Tam Thông, sao lại không đáng sợ cho được?
“Thừa tướng đại nhân, một người nguy hiểm như thế, nên sớm xử lý thì tốt hơn, tránh làm hỏng việc lớn của người!” Hai hàng mày nhíu chặt, vị trưởng lão m Dương vội chắp tay với Gia Cát Ngọc Long nói: “Tranh thủ lúc thực lực của thằng nhóc này vẫn chưa đạt đến cảnh giới nghịch thiên, hai người bọn ta vẫn còn có khả năng đối phó, xin thừa tướng hãy để bọn ta giết thằng nhóc đó, để tránh khỏi phiền phức lớn!”
Chậm rãi xua tay, Gia Cát Ngọc Long cười nhạt lắc đầu: “Không vội, bây giờ hắn chưa phải là kẻ thù của chúng ta, thậm chí còn là người trợ giúp cho chúng ta đấy! Nếu bây giờ giết hắn, có lẽ có người sẽ vui đến chết mất. Mà làm việc không được lợi, may áo cưới giúp người khác như thế, không phải là phong cách của Gia Cát Ngọc Long ta đây!”
Không khỏi sững sờ, hai vị trưởng lão m Dương nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Nhưng Gia Cát Ngọc Long không giải thích, chỉ cười nhẹ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chỉ là tâm tư của người già thôi, mà bây giờ lão phu đại khái hiểu được mánh khóe trong đó rồi, Bát đại thế gia, mật lệnh nghìn năm, hóa ra mọi thứ đã sớm được định sẵn rồi, ha ha ha…”
Sau một trận cười to, Gia Cát Ngọc Long chậm rãi đi xuống lầu thành: “Đi thôi, đại điển sắc phong sắp bắt đầu rồi…”
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu, đồng loạt đi theo.
Ở một bên khác, Phương Nhất Bái và Tư Mã Huy nhìn thấy hai gia tộc lớn không hề khai chiến, hơn nữa Đế Vương Môn còn chết hai người phục tùng, vậy mà đã bị dọa sợ rồi, không khỏi có chút thất vọng, trong lòng thầm mắng họ vô dụng một tiếng, cùng nhau bay vào trong hoàng thành.