Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một sơn cốc nhỏ yên tĩnh, ba mặt núi vây quanh, chỉ còn một mặt lộ ra một con đường nhỏ chật hẹp, quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiếu tới. Xung quanh luôn bị vụ khí mỏng bao phủ, không khí âm u ẩm ướt lạnh lẽo là nơi thường có các loại độc trùng chuột kiến trú ẩn nhất.

Nhưng cũng chính vì địa thế ở đây kỳ dị nên trong cốc mới mọc đầy các loại kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Rất nhiều người vì muốn lấy dược liệu ở đây nên đã mạo hiểm đi vào trong cốc, có điều đa số đều bị mất đi tính mạng, oan hồn trong cốc quanh quẩn không tan, khiến trong cốc càng thêm âm u lạnh lẽo.

Vì vậy, mọi người gọi nơi đây là U Minh Cốc.

Vào một ngàn năm trước, một nhóm cường giả đã tìm được nơi quỷ dị này sau đó đóng chiếm nơi này thành chốn đặt chân của bọn họ. Đồng thời, còn bố trí trận thức cấp năm, khiến địa phương tà dị này càng thêm dễ thủ khó công.

Bọn họ chính là người U gia, một trong ngự hạ bảy thế gia của Đế Quốc Thiên Vũ. Sau này hậu nhân trực tiếp lấy danh hào của sơn cốc để gọi chung cho nơi đây và gia tộc mạnh nhất này của hoàng thất.


Đến nay, U Minh Cốc trở thành gia tộc mà các đại thế gia tôn sùng.

Thế nhưng vào lúc này, bên trong một nghị sảnh rộng lớn của U Minh Cốc, cốc chủ U Vạn Sơn mặt đầy giận dữ ngồi tại vị trí chủ vị. Hai bên ông ta là hai hàng lão giả ngồi ở vị trí của mình, tất cả có mười hai chỗ ngồi, nhưng chỉ có chín người có mặt. Còn ba chỗ ngồi còn lại thì để trống, hoang vắng trơ trọi.

Vừa nhìn thấy mấy cái vị trí để trống đó, trong mắt U Vạn Sơn ngăn không được hiện ra sát ý.

“U Minh!”


U Vạn Sơn trầm giọng gọi, như một con sư tử phẫn nộ gầm gừ: “Ngươi nói ba vị trưởng lão của U Minh Cốc chúng ta, đều bị tiểu tử kia gϊếŧ ư?”

U Minh Lạnh rùng mình run cập cập, không dám ngẩng đầu nhìn ông ta, cơ thể quỳ rạp trên mặt đất run giọng nói: “Đệ tử không dám lừa gạt cốc chủ, Giản trưởng lão, Vân trưởng lão, và cả sư phụ của đệ tử thất trưởng lão, bọn họ xác thực đều chết ở dưới tay của quản gia Lạc gia, Trác Phàm!”

“Đồ khốn!”

U Vạn Sơn bỗng nhiên vỗ bàn, mắng to: “Ngươi biết rõ mấy người Giản trưởng lão chết tại trong tay tiểu tử kia, nhuwg vì sao không báo cáo sớm hơn?”

“Cốc chủ tha mạng, không phải đệ tử không báo, mà chính là sư phụ không cho. Sư phụ, lão nhân gia nói rằng, việc này quá kỳ quặc, dù có nói ra cũng không có ai tin tưởng, vậy nên không nói ra sẽ tốt hơn. Đợi ông ấy tìm một cơ hội xử lý Trác Phàm kia là được. Thế nhưng không ngờ, sư phụ chưa kịp động thủ, Trác Phàm đã đánh tới cửa, cuối cùng...”

Nói đến đây, U Minh đã hoàn toàn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, rốt cuộc nói không ra lời.

Các trưởng lão liếc mắt nhìn hắn một cái, khinh thường hừ lạnh. Cái gọi là Ma đạo vô tình, tiểu tử này thân là ma tu, sao lại có nhiều tình cảm vô nghĩa như vậy được?

Hắn làm như thế, chỉ là diễn trò cho mấy người ông ta nhìn, để bớt phải chịu phạt mà thôi.

Trong lòng những lão gia hỏa này đều hết sức rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần. Huống hồ, việc này cũng không thể trách hắn. Thay đổi vị trí, đổi thành bọn họ, cũng sẽ làm như thế. Nếu không, chắc chắn sẽ bị người khác nói thành là ăn nói bừa bãi, lấy việc công làm việc tư, dùng sức mạnh gia tộc để báo thù riêng.

Dù sao, nếu không phải có quá nhiều người đều tận mắt nhìn thấy Trác Phàm gϊếŧ U Quỷ Thất. Thì ai có thể nghĩ tới, một tiểu quỷ vừa mới đột phá đoán cốt cảnh sẽ có năng lực gϊếŧ chết trưởng lão đã đạt đến Thiên Huyền cảnh đâu?
“Cốc chủ, đứa trẻ U Minh này tuy phạm sai lầm, nhưng cũng vì tình thế bất đắc dĩ, không thể trách nó. Hiện tại, việc đầu tiên chúng ta phải làm là nghĩ cách giải quyết chuyện này như thế nào.”

Lúc này, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, một lão giả tóc trắng xõa vai chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên từng tia tinh quang: “Hiện tại các đại thế gia của Đế Quốc Thiên Vũ đều nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy, nếu chúng ta để tên tiểu tử kia nhởn nhơ sống sót, chuyện này sẽ khiến người trong thiên hạ nhìn nhận chúng ta thế nào? U Minh cốc chắc chán sẽ trở thành trò cười cho đế quốc, những tiểu gia tộc quy thuộc chúng ta, cũng sẽ rời bỏ chúng ta mà đi.”

U Vạn Sơn hít sâu một hơi, chau mày, trong đôi mắt hiện lên sát ý nồng đậm: “Đại trưởng lão nói có lý, sao chúng ta có thể để tiểu tử kia sống nhởn nhơ thế được? Hắn không phải quản gia của Lạc gia sao, vậy chúng ta trực tiếp tìm Lạc gia tính sổ!”
“Cốc chủ, không thể!”

Đột nhiên, U Vạn Sơn vừa nói xong thì một giọng nói nặng nề vội vã hô lên. U Vạn Sơn quay đầu nhìn qua, thấy nơi phát ra giọng nói là một lão nhân với đầu tóc dài đen nhánh, ngồi đối diện với đại trưởng lão, cũng là vị trí đầu tiên bên trái của ông ta.

U Vạn Sơn Mi khẽ run mí mắt, hừ lạnh nói: “Nhị trưởng lão là có ý gì? Chẳng lẽ có người đánh vào mặt chúng ta, gϊếŧ người của chúng ta, mà chúng ta còn không được phép tính sổ sao? Vậy U Minh Cốc chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”

“Cốc chủ bớt giận, lão phu cũng không phải ngăn cản cốc chủ tính sổ. Chỉ là...”

Nhị trưởng lão ngập ngừng một chút, rồi thản nhiên nói: “Cốc chủ có nhớ gần một năm trước, hoàng đế đã hạ cấm lệnh đối với bảy nhà chúng ta, không cho phép chúng ta đặt chân vào Phong Lâm Thành một bước. Hiện tại nếu chúng ta công khai chống lại, thì chỉ cho hoàng thất cơ hội để mượn cớ đả kích chúng ta mà thôi.”
“Lão nhị nói có lý, bây giờ xác thực không nên công khai làm trái lại hoàng thất. Hơn nữa tình báo gần nhất truyền đến, hoàng thất và cao thủ Tiềm Long Các đều ở xung quanh của Phong Lâm Thành, sợ rằng lần này nếu chúng ta đi Phong Lâm Thành thì chính là lọt vào bẫy của họ!” Đại trưởng lão cũng lập tức nhìn U Vạn Sơn, khuyên giải nói.

U Vạn Sơn Tới nhìn qua nhìn lại hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong cốc, ông ta chần chừ lưỡng lự một lúc lâu, lại khẽ cắn răng, nổi giận gầm lên nói: “Ôi, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy các ngươi nói đi, chúng ta nên làm cái gì?”

Hai vị trưởng lão liếc nhìn nhau, vuốt chòm râu bạc trắng, trầm mặc không nói.

U Vạn Sơn thấy tình cảnh này, lần nữa thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu thất trưởng lão vẫn còn thì đâu có loại chuyện phiền toái này chứ? Aii, tên tiểu tử đáng hận, hết lần này tới lần khác gϊếŧ chết người cố vấn quan trọng nhất của lão phu. Đợi xem lão phu bắt được ngươi thì sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi như thế nào!”
Nhìn thấy tất cả mọi người nhíu mày khổ nghĩ, U Minh đang quỳ ở phía dưới đảo mắt rụt rè nói: “Khởi bẩm cốc chủ, thứ cho đệ tử cả gan, muốn dâng lên một kế!”

“Hừ, hội nghị của các trưởng lão đâu có chỗ cho ngươi xen vào, lăn xuống đi!”

U Vạn Sơn nhướng mày, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, giận dữ hét. Nhưng bị đại trưởng lão khoát tay ngăn lại nói: “Khoan đã, cốc chủ, tiểu tử này cũng coi như là truyền nhân của Lão thất, không bằng cứ nghe thử, xem hắn có chủ ý gì tốt không.”

Trầm ngâm một hồi, U Vạn Sơn phất phất tay, để hắn ta nói tiếp.


U Minh vui mừng trong bụng, vội vàng nói: “Khởi bẩm cốc chủ, theo ý kiến vụng về của đệ tử, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua mặc kệ Lạc gia. Theo đệ tử biết, thì Lạc gia hiện tại toàn dựa vào quản gia Trác Phàm. Dù Lạc gia bị trừ khử, nhưng có Trác Phàm ở đó thì vẫn là họa lớn trong lòng. Thế nhưng chỉ cần trừ khử Trác Phàm, thì mấy nhân vật nho nhỏ của Lạc gia căn bản không nhấc nổi sóng gió gì lớn, càng không cần lo lắng nó sẽ thay thế được U Minh Cốc chúng ta!”

Ánh mắt U Vạn Sơn sáng lên, nhìn về phía U Minh nói: “Nói tiếp!”


“Dạ” khóe miệng U Minh hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Mặc dù chúng ta không thể tới gần Phong Lâm Thành, nhưng bây giờ Trác Phàm cũng không ở đó.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
11 Tháng mười hai, 2023 14:15
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1981 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK