Sau đó, Trác Phàm đưa mập mạp đến bên trong một khu núi rừng không người, Long Quỳ sợ xảy ra chuyện, nên cũng đi theo, trên đường, Trác Phàm còn cẩn thận dùng Huyết Anh quan sát trong bóng tối. Quả nhiên, như mập mạp nói, hộ vệ của hắn không đi theo.
Ba ba ba! Trác Phàm vỗ vỗ tay, tán thưởng nói: "Bàn tử, ngươi thật có gan, thế mà thật sự không mang theo hộ vệ."
"Hừ, lão tử đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh. Huống hồ chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời của lão tử và Quỳ muội, ta càng phải để tiểu tử ngươi thua tâm phục khẩu phục, tránh sau này lại kiếm cớ đến dây dưa Quỳ muội." Bàn tử cao ngạo ngẩng đầu.
Trác Phàm cười tà dị: "Có điều, ngươi không lo lắng ta có mai phục ở đây sao?"
Nghe được lời này, bàn tử run run, lập tức trừng lớn mắt ngó nhìn bốn phía, một lúc sau mới tỉnh táo lại, ngửa cổ hét lớn: "Hừ, lão tử đơn thương độc mã gặp ngươi, ngươi mà làm chuyện hạ lưu như vậy, Quỳ muội há có thể vừa ý ngươi? Cuối cùng, dù bị đánh một trận, cũng vẫn là lão tử thắng!"
"Ha ha ha. . . Tiểu tử hào khí lắm, ta thích. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu một đối một, quyết một trận thắng thua." Trác Phàm cười lớn nói, hào tình vạn trượng.
Hắn còn chưa cười xong, một quyền phong đã vụt tới.
Trác Phàm sợ hãi cả kinh, vội vàng tránh né, nhưng không kịp, gương mặt vẫn bị quyền phong lạnh thấu xương quét trúng, đánh cho hắn lui về phía sau mấy chục mét, má phải đã sưng đỏ lên.
"Ơ, tên mập mạp chết bầm, ta còn tưởng rằng ngươi là người quang minh lỗi lạc, không ngờ cũng làm chuyện đánh lén?" Trác Phàm tức giận nói, nhưng mập mạp lại bĩu môi nói: "Không phải ngươi vừa mới nói bắt đầu sao, lão tử có chỗ nào đánh lén?"
Trác Phàm sững sờ, rồi âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này không thật thà như mặt ngoài, nhưng hành động xử sự cũng dù quang minh chính đại, mặc dù đều thuộc loại trung hậu như lão Bàng, nhưng vẫn có khác biệt khá lớn.
Mà so với loại thuần túy thật thà như Lão Bàng, Trác Phàm phát hiện càng thích bàn tử bên ngoài chất phác bên trong giảo hoạt.
Người trong ma đạo chính là vì mục đích mà không câu lệ, hắn vừa hô bắt đầu liền đánh luôn, mập mạp này cũng không coi là phạm quy, càng phù hợp khẩu vị của Trác Phàm.
"Ha ha ha. . . Không sai, ngươi nói đúng!" Trác Phàm lớn tiếng cười như điên, đột nhiên giật mình, chỉ Long Quỳ nói: "Long Quỳ, ngươi cởi quần áo làm gì vậy?"
Tuy biết rõ là lừa hắn, nhưng bàn tử vẫn không tự chủ được mà quay đầu với vẻ mặt háo sắc. . . .
Đoàng, ngay trong nháy mắt này, Trác Phàm sút cho bàn tử một phát, làm cho hắn lăn lộn mấy chục vòng.
"Vô sỉ!" Long Quỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đỏ bừng cả khuôn mặt, hung tợn trừng Trác Phàm, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, vẫn cười nhìn mập mạp.
"Tiểu tử hỗn đản, ngươi dám mở miệng làm nhục Quỳ muội, ta nhất định phải giáo huấn ngươi." Bàn tử bò lên, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Trác Phàm cười nói: "Ta đúng là có hơi lỗ mãng, nhưng lúc ngươi nghe ta nói thế, ngươi lại lập tức quay đầu. Lúc đó đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì, chẳng phải cũng đang vũ nhục Long đại tiểu thư hay sao?"
Mập mạp không khỏi sững sờ. Quả thật đúng như Trác Phàm nói, tuy hắn vừa vô lễ với tiểu Quỳ, nhưng hình ảnh xuất hiện trong đầu mình khi đó không phải càng khinh nhờn nữ thần sao, mình còn có lý do gì đi trách cứ đối phương?
Nghĩ tới đây, bàn tử chỉ dám cười nhẹ đầy thâm ý, thậm chí còn có vẻ xấu hổ. nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng Long Quỳ không mặc y phục, hắn liền đỏ bừng mặt, đôi mắt nhỏ ẩn dưới lớp mỡ thỉnh thoảng không chịu được mà lướt nhìn dáng người thướt tha của Long Quỳ.
Long Quỳ hoàn toàn biết tên mập mạp chết bầm này đang nghĩ gì, hai ánh mắt mang sát ý lập tức bắn tới hắn.
Bàn tử lạnh run cả người, không dám nhìn nữa, vội vàng tập trung vào Trác Phàm, trong ánh mắt dần dần khôi phục chiến ý: "Tiểu tử, chuyện vừa rồi lão tử thì không truy cứu, còn bây giờ, lão tử sẽ nghiêm túc."
Vừa dứt lời, bàn tử đột nhiên hét lớn, toàn thân bốc lên hào quang màu vàng đất.
"Vũ kỹ phàm giai cao cấp, Chấn Sơn quyền!" Bàn tử vọt tới Trác Phàm, giống như trâu đực nổi điên không cách nào dừng bước lại. Phàm là nơi hắn đi qua, đất đá đều bị chấn thành mảnh vụn.
"Tiểu tử, không muốn thụ thương thì tránh ra. Thế nhưng nếu ngươi tránh thì chính là nhận thua!"
Trác Phàm không hề sợ hãi, đưa tay chặn lại, bàn tay hiện ra hồng quang.
Thấy thế, bàn tử không khỏi giận dữ mắng to: "Xú tiểu tử, ngươi muốn chết! Lão tử là Tụ Khí thất trọng, lại dùng vũ kỹ cao cấp. Ngươi chỉ là Tụ Khí ngũ trọng, dùng một chiêu vũ kỹ trung cấp, ngươi đùa ta à?"
"Không muốn chết thì tránh ra!" Bàn tử vẫn lớn tiếng hô hoán, nhưng Trác Phàm vẫn đứng đấy, trong mắt không hề có sự dao động.
Bàn tử thầm than, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng đã muộn, thân thể mập mạp đã xông đến rất gần Trác Phàm.
Oanh một tiếng, chuyện kỳ dị phát sinh. Mặt ngoài Trác Phàm xem ra thế yếu lại vẫn đứng thẳng ở nơi đó, còn mập mạp lại bị đánh bay ngược ra xa, ánh sáng màu vàng khắp toàn thân cũng bị đánh tan vỡ. Bàn tử té xuống đất, bị ngã đến thất điên bát đảo. Đến khi hắn đứng dậy, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.
"Sao có thể? Rõ ràng lão tử mạnh hơn, sao lại dễ dàng bị đánh bay như vậy?" Bàn tử khó tin nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Long Quỳ cười lạnh, không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Tuy nàng luôn rất bất mãn Trác Phàm, nhưng sâu trong đáy lòng lại cực kỳ bội phục năng lực cùng thực lực của hắn. Dù sao hắn là người đầu tiên trên đại lục với thực lực Tụ Khí cảnh liên sát hai cao thủ Thiên Huyền cảnh, sao có thể không đối phó được tên mập mạp này?
Trác Phàm đến gần bàn tử, duỗi tay ra, mỉm cười nói: "Bàn tử, vừa rồi ngươi thủ hạ lưu tình, ta biết ngươi không sử dụng toàn lực."
Bàn tử khoát tay nói: "Thua là thua, Tụ Khí thất trọng đối phó Tụ Khí ngũ trọng mà còn muốn sử dụng toàn lực thì chẳng khác gì nhận thua. Ta làm việc luôn luôn công đạo, lần này là ngươi thắng."
Trác Phàm lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Có lẽ trong mắt ngươi là công đạo, nhưng trong mắt ta lại là nhân từ."
Làn tử nhìn Trác Phàm. Hắn vạn vạn không ngờ tới, tâm tư trong tích tắc vừa rồi của hắn lại bị người nam nhân này đoán trúng.
"Không hổ là người Quỳ muội nhìn trúng, có khá lắm!" Bàn tử khen ngợi gật đầu, khẽ vươn tay giữ chặt tay Trác Phàm, mượn lực đứng lên. Đi đến trước mặt Long Quỳ, thở dài nói: "Quỳ muội, ánh mắt của muội thật không tệ, tiểu tử này ngày sau nhất định sẽ là một đại nhân vật."
Nói xong, bàn tử thở dài rời đi, bóng lưng có vẻ hiu quạnh.
Đúng lúc này, Trác Phàm co rụt mắt lại, lao nhanh đến ôm lấy bàn tử. Cùng một thời gian, một đạo thanh quang xẹt qua hai người, cây cối trên đường đi bị nó chặt đứt. Bàn tử ngẩng đầu lên, thấy thế thì sợ hãi hít sâu một hơi. Lại nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự cảm kích: "Huynh đệ, cám ơn ngươi cứu ta một mang, không ngờ ta lại được tình địch cứu thế này."
"Muốn nói tạ còn hơi sớm, bọn họ tới rồi." Trác Phàm nhướn mày, kéo bàn tử lên, Long Quỳ cũng vội vàng đi đến bên cạnh bọn họ, cảnh giác bốn phía.
Đúng lúc này, hơn mười tiếng xé gió vang lên, ba người Trác Phàm nhìn về phía trước, trước mặt bọn hắn đã bị mười tên đại hán che mặt vây quanh, từ khí thế của bọn họ, cả ba đều đoán được bọn họ là cường giả Đoán Cốt cảnh.
Long Quỳ nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Trác Phàm hỏi: "Làm sao bây giờ?" Giờ khắc này, Tiềm Long Các nước xa không thể cứu được lửa gần, hộ vệ của bàn tử cũng đều không có mặt, nàng chỉ có thể dựa vào tiểu tử nàng luôn rất chán ghét nhưng lại nhiều lần sáng tạo kỳ tích này.
Bàn tử đẩy hai người sang hai bên, bình tĩnh bước ra ngoài, trên mặt không có vẻ hoảng sợ, nhìn người áo đen nói: "Người các ngươi muốn tìm là ta, không có quan hệ gì với bọn họ, thả bọn họ đi."
"Khặc khặc khặc. . . Không hổ là người của Hoàng thất, quả nhiên có phong phạm Vương giả. Nhưng mà đáng tiếc, chúng ta làm việc tuyệt sẽ không để lại người sống." Người cầm đầu đến cười quái dị nói.
Đột nhiên, Trác Phàm bước đến trước mặt bàn tử, vẻ mặt tà dị nói: "Mập mạp này do ta bảo vệ, các ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua xác lão tử đã."
Vừa dứt lời, mười người áo đen lập tức cười nhạo đầy khinh thường.
"Tiểu quỷ Tụ Khí cảnh cũng dám đứng ra?"
"Dù sao bọn họ đều phải chết, bắt đầu từ tiểu quỷ này trước đi."
"Hay là giết tên mập mạp này trước, hoàn thành nhiệm vụ mới là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta mãi mới chờ được cơ hội này, không thể để xảy ra sự cố. . ."
Nhìn bọn họ líu ríu cãi lộn, bàn tử đến bên tai Trác Phàm nói nhỏ: "Huynh đệ, bọn họ tìm ta, lát nữa ta chạy về hướng đông dẫn bọn họ rời đi, ngươi lập tức mang Quỳ muội về Tiềm Long Các."
Trác Phàm lắc đầu, nghẹn ngào cười nói: "Với tốc độ của ngươi, chạy không nổi mười mét liền bị bọn họ giết, còn dẫn bon rời đi kiểu gì?"
"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Bàn tử vội la lên.
Trong mắt Trác Phàm lên rồi sát ý lóe, lạnh lùng nói: "Thịt hết bọn họ là được!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm xông đến trước mặt người cầm đầu, trong tay lấp lóe quang mang, Tà Nguyệt Luân đã nắm trong tay.
"Là Ma bảo?" Thủ lĩnh áo đen kinh hãi. Nhưng khi hắn muốn né tránh, một đạo hồng quang lại đột nhiên nhập thể, ngay sau đó hắn rốt cuộc không thể động đậy.
Bạch! Ngân quang lóe qua, người thủ lĩnh một phân thành hai, dòng máu đỏ tươi bắn tung lên trời, Trác Phàm đứng giữa vũng máu, thần sắc trong mắt dần dần trở nên băng lãnh.
Giờ khắc này, hai mắt bàn tử từ lúc chào đời tới nay lần thứ nhất trợn to ra trên khuôn mặt thịt mỡ. . .
Ba ba ba! Trác Phàm vỗ vỗ tay, tán thưởng nói: "Bàn tử, ngươi thật có gan, thế mà thật sự không mang theo hộ vệ."
"Hừ, lão tử đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh. Huống hồ chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời của lão tử và Quỳ muội, ta càng phải để tiểu tử ngươi thua tâm phục khẩu phục, tránh sau này lại kiếm cớ đến dây dưa Quỳ muội." Bàn tử cao ngạo ngẩng đầu.
Trác Phàm cười tà dị: "Có điều, ngươi không lo lắng ta có mai phục ở đây sao?"
Nghe được lời này, bàn tử run run, lập tức trừng lớn mắt ngó nhìn bốn phía, một lúc sau mới tỉnh táo lại, ngửa cổ hét lớn: "Hừ, lão tử đơn thương độc mã gặp ngươi, ngươi mà làm chuyện hạ lưu như vậy, Quỳ muội há có thể vừa ý ngươi? Cuối cùng, dù bị đánh một trận, cũng vẫn là lão tử thắng!"
"Ha ha ha. . . Tiểu tử hào khí lắm, ta thích. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu một đối một, quyết một trận thắng thua." Trác Phàm cười lớn nói, hào tình vạn trượng.
Hắn còn chưa cười xong, một quyền phong đã vụt tới.
Trác Phàm sợ hãi cả kinh, vội vàng tránh né, nhưng không kịp, gương mặt vẫn bị quyền phong lạnh thấu xương quét trúng, đánh cho hắn lui về phía sau mấy chục mét, má phải đã sưng đỏ lên.
"Ơ, tên mập mạp chết bầm, ta còn tưởng rằng ngươi là người quang minh lỗi lạc, không ngờ cũng làm chuyện đánh lén?" Trác Phàm tức giận nói, nhưng mập mạp lại bĩu môi nói: "Không phải ngươi vừa mới nói bắt đầu sao, lão tử có chỗ nào đánh lén?"
Trác Phàm sững sờ, rồi âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này không thật thà như mặt ngoài, nhưng hành động xử sự cũng dù quang minh chính đại, mặc dù đều thuộc loại trung hậu như lão Bàng, nhưng vẫn có khác biệt khá lớn.
Mà so với loại thuần túy thật thà như Lão Bàng, Trác Phàm phát hiện càng thích bàn tử bên ngoài chất phác bên trong giảo hoạt.
Người trong ma đạo chính là vì mục đích mà không câu lệ, hắn vừa hô bắt đầu liền đánh luôn, mập mạp này cũng không coi là phạm quy, càng phù hợp khẩu vị của Trác Phàm.
"Ha ha ha. . . Không sai, ngươi nói đúng!" Trác Phàm lớn tiếng cười như điên, đột nhiên giật mình, chỉ Long Quỳ nói: "Long Quỳ, ngươi cởi quần áo làm gì vậy?"
Tuy biết rõ là lừa hắn, nhưng bàn tử vẫn không tự chủ được mà quay đầu với vẻ mặt háo sắc. . . .
Đoàng, ngay trong nháy mắt này, Trác Phàm sút cho bàn tử một phát, làm cho hắn lăn lộn mấy chục vòng.
"Vô sỉ!" Long Quỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đỏ bừng cả khuôn mặt, hung tợn trừng Trác Phàm, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, vẫn cười nhìn mập mạp.
"Tiểu tử hỗn đản, ngươi dám mở miệng làm nhục Quỳ muội, ta nhất định phải giáo huấn ngươi." Bàn tử bò lên, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Trác Phàm cười nói: "Ta đúng là có hơi lỗ mãng, nhưng lúc ngươi nghe ta nói thế, ngươi lại lập tức quay đầu. Lúc đó đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì, chẳng phải cũng đang vũ nhục Long đại tiểu thư hay sao?"
Mập mạp không khỏi sững sờ. Quả thật đúng như Trác Phàm nói, tuy hắn vừa vô lễ với tiểu Quỳ, nhưng hình ảnh xuất hiện trong đầu mình khi đó không phải càng khinh nhờn nữ thần sao, mình còn có lý do gì đi trách cứ đối phương?
Nghĩ tới đây, bàn tử chỉ dám cười nhẹ đầy thâm ý, thậm chí còn có vẻ xấu hổ. nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng Long Quỳ không mặc y phục, hắn liền đỏ bừng mặt, đôi mắt nhỏ ẩn dưới lớp mỡ thỉnh thoảng không chịu được mà lướt nhìn dáng người thướt tha của Long Quỳ.
Long Quỳ hoàn toàn biết tên mập mạp chết bầm này đang nghĩ gì, hai ánh mắt mang sát ý lập tức bắn tới hắn.
Bàn tử lạnh run cả người, không dám nhìn nữa, vội vàng tập trung vào Trác Phàm, trong ánh mắt dần dần khôi phục chiến ý: "Tiểu tử, chuyện vừa rồi lão tử thì không truy cứu, còn bây giờ, lão tử sẽ nghiêm túc."
Vừa dứt lời, bàn tử đột nhiên hét lớn, toàn thân bốc lên hào quang màu vàng đất.
"Vũ kỹ phàm giai cao cấp, Chấn Sơn quyền!" Bàn tử vọt tới Trác Phàm, giống như trâu đực nổi điên không cách nào dừng bước lại. Phàm là nơi hắn đi qua, đất đá đều bị chấn thành mảnh vụn.
"Tiểu tử, không muốn thụ thương thì tránh ra. Thế nhưng nếu ngươi tránh thì chính là nhận thua!"
Trác Phàm không hề sợ hãi, đưa tay chặn lại, bàn tay hiện ra hồng quang.
Thấy thế, bàn tử không khỏi giận dữ mắng to: "Xú tiểu tử, ngươi muốn chết! Lão tử là Tụ Khí thất trọng, lại dùng vũ kỹ cao cấp. Ngươi chỉ là Tụ Khí ngũ trọng, dùng một chiêu vũ kỹ trung cấp, ngươi đùa ta à?"
"Không muốn chết thì tránh ra!" Bàn tử vẫn lớn tiếng hô hoán, nhưng Trác Phàm vẫn đứng đấy, trong mắt không hề có sự dao động.
Bàn tử thầm than, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng đã muộn, thân thể mập mạp đã xông đến rất gần Trác Phàm.
Oanh một tiếng, chuyện kỳ dị phát sinh. Mặt ngoài Trác Phàm xem ra thế yếu lại vẫn đứng thẳng ở nơi đó, còn mập mạp lại bị đánh bay ngược ra xa, ánh sáng màu vàng khắp toàn thân cũng bị đánh tan vỡ. Bàn tử té xuống đất, bị ngã đến thất điên bát đảo. Đến khi hắn đứng dậy, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.
"Sao có thể? Rõ ràng lão tử mạnh hơn, sao lại dễ dàng bị đánh bay như vậy?" Bàn tử khó tin nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Long Quỳ cười lạnh, không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Tuy nàng luôn rất bất mãn Trác Phàm, nhưng sâu trong đáy lòng lại cực kỳ bội phục năng lực cùng thực lực của hắn. Dù sao hắn là người đầu tiên trên đại lục với thực lực Tụ Khí cảnh liên sát hai cao thủ Thiên Huyền cảnh, sao có thể không đối phó được tên mập mạp này?
Trác Phàm đến gần bàn tử, duỗi tay ra, mỉm cười nói: "Bàn tử, vừa rồi ngươi thủ hạ lưu tình, ta biết ngươi không sử dụng toàn lực."
Bàn tử khoát tay nói: "Thua là thua, Tụ Khí thất trọng đối phó Tụ Khí ngũ trọng mà còn muốn sử dụng toàn lực thì chẳng khác gì nhận thua. Ta làm việc luôn luôn công đạo, lần này là ngươi thắng."
Trác Phàm lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Có lẽ trong mắt ngươi là công đạo, nhưng trong mắt ta lại là nhân từ."
Làn tử nhìn Trác Phàm. Hắn vạn vạn không ngờ tới, tâm tư trong tích tắc vừa rồi của hắn lại bị người nam nhân này đoán trúng.
"Không hổ là người Quỳ muội nhìn trúng, có khá lắm!" Bàn tử khen ngợi gật đầu, khẽ vươn tay giữ chặt tay Trác Phàm, mượn lực đứng lên. Đi đến trước mặt Long Quỳ, thở dài nói: "Quỳ muội, ánh mắt của muội thật không tệ, tiểu tử này ngày sau nhất định sẽ là một đại nhân vật."
Nói xong, bàn tử thở dài rời đi, bóng lưng có vẻ hiu quạnh.
Đúng lúc này, Trác Phàm co rụt mắt lại, lao nhanh đến ôm lấy bàn tử. Cùng một thời gian, một đạo thanh quang xẹt qua hai người, cây cối trên đường đi bị nó chặt đứt. Bàn tử ngẩng đầu lên, thấy thế thì sợ hãi hít sâu một hơi. Lại nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự cảm kích: "Huynh đệ, cám ơn ngươi cứu ta một mang, không ngờ ta lại được tình địch cứu thế này."
"Muốn nói tạ còn hơi sớm, bọn họ tới rồi." Trác Phàm nhướn mày, kéo bàn tử lên, Long Quỳ cũng vội vàng đi đến bên cạnh bọn họ, cảnh giác bốn phía.
Đúng lúc này, hơn mười tiếng xé gió vang lên, ba người Trác Phàm nhìn về phía trước, trước mặt bọn hắn đã bị mười tên đại hán che mặt vây quanh, từ khí thế của bọn họ, cả ba đều đoán được bọn họ là cường giả Đoán Cốt cảnh.
Long Quỳ nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Trác Phàm hỏi: "Làm sao bây giờ?" Giờ khắc này, Tiềm Long Các nước xa không thể cứu được lửa gần, hộ vệ của bàn tử cũng đều không có mặt, nàng chỉ có thể dựa vào tiểu tử nàng luôn rất chán ghét nhưng lại nhiều lần sáng tạo kỳ tích này.
Bàn tử đẩy hai người sang hai bên, bình tĩnh bước ra ngoài, trên mặt không có vẻ hoảng sợ, nhìn người áo đen nói: "Người các ngươi muốn tìm là ta, không có quan hệ gì với bọn họ, thả bọn họ đi."
"Khặc khặc khặc. . . Không hổ là người của Hoàng thất, quả nhiên có phong phạm Vương giả. Nhưng mà đáng tiếc, chúng ta làm việc tuyệt sẽ không để lại người sống." Người cầm đầu đến cười quái dị nói.
Đột nhiên, Trác Phàm bước đến trước mặt bàn tử, vẻ mặt tà dị nói: "Mập mạp này do ta bảo vệ, các ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua xác lão tử đã."
Vừa dứt lời, mười người áo đen lập tức cười nhạo đầy khinh thường.
"Tiểu quỷ Tụ Khí cảnh cũng dám đứng ra?"
"Dù sao bọn họ đều phải chết, bắt đầu từ tiểu quỷ này trước đi."
"Hay là giết tên mập mạp này trước, hoàn thành nhiệm vụ mới là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta mãi mới chờ được cơ hội này, không thể để xảy ra sự cố. . ."
Nhìn bọn họ líu ríu cãi lộn, bàn tử đến bên tai Trác Phàm nói nhỏ: "Huynh đệ, bọn họ tìm ta, lát nữa ta chạy về hướng đông dẫn bọn họ rời đi, ngươi lập tức mang Quỳ muội về Tiềm Long Các."
Trác Phàm lắc đầu, nghẹn ngào cười nói: "Với tốc độ của ngươi, chạy không nổi mười mét liền bị bọn họ giết, còn dẫn bon rời đi kiểu gì?"
"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Bàn tử vội la lên.
Trong mắt Trác Phàm lên rồi sát ý lóe, lạnh lùng nói: "Thịt hết bọn họ là được!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm xông đến trước mặt người cầm đầu, trong tay lấp lóe quang mang, Tà Nguyệt Luân đã nắm trong tay.
"Là Ma bảo?" Thủ lĩnh áo đen kinh hãi. Nhưng khi hắn muốn né tránh, một đạo hồng quang lại đột nhiên nhập thể, ngay sau đó hắn rốt cuộc không thể động đậy.
Bạch! Ngân quang lóe qua, người thủ lĩnh một phân thành hai, dòng máu đỏ tươi bắn tung lên trời, Trác Phàm đứng giữa vũng máu, thần sắc trong mắt dần dần trở nên băng lãnh.
Giờ khắc này, hai mắt bàn tử từ lúc chào đời tới nay lần thứ nhất trợn to ra trên khuôn mặt thịt mỡ. . .