Chương 2: Ma Hoàng trọng sinh
Đêm ảm đạm như mực, trăng sáng bị mây đen âm trầm che lấp.
Trong Tịch Tĩnh Sâm Lâm chất đầy thi thể, cảnh tượng tàn phá sau khi chiến đấu. Không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi, làm cho dã thú kết bè kết đội đến đây gặm ăn.
" Bỗng nhiên, từ trong đống thi thể phát ra một tiếng rên rỉ.
Không khỏi đàn thú vẩy vẩy lỗ tai, không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, rồi lại cùng nhau tới gần đó.
Ầm! Hai bộ thi thể bị đẩy sang hai bên, một người thiếu niên ngồi dậy từ trong đống xác chết, trên thân tràn đầy vết máu. Đàn thú không khỏi giật mình, vội vàng lui lại hai bước, đến khi nhìn thấy người kia là một vật sống, chúng liền lộ ra ánh mắt khát máu, chậm rãi về tới gần phía trước.
Thiếu niên kia dường như hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm bên người, vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
"Đây là. . . ta?" Thiếu niên giơ hai tay lên nhìn, ánh mắt môn lung.
Rống! Đột nhiên, một con sói hoang xông tới thiếu niên.
Thiếu niên quay đầu, khuôn mặt đầy máu tươi trông càng thêm dữ tợn, sát ý trong đôi mắt hắn giống hai lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến hai mắt sói hoang.
Bạch! Con sói hoang đột nhiên dừng thân, hai chân run run, co rúm lại lui về phía sau, đám dã thú còn lại cũng kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi mắt giống như của ác ma kia, cuối cùng đều thức thời mà thối lui.
Mặc dù thiếu niên này hết sức yếu ớt, nhưng bản năng dã thú lại nói cho bọn chúng biết, người này vô cùng nguy hiểm, xông lên là thành cày 7 món như chơi.
Bên tai lần nữa trở nên yên tĩnh, thiếu niên hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt.
Thiếu niên tên là Trác Phàm, 15 tuổi, là một tên người làm của Lạc gia, một gia tộc ở Vân Sơn trang. Vốn là trải qua sinh hoạt không buồn không lo, thế nhưng ba ngày trước một đám sơn tặc Hắc Phong Sơn xông lên huyết tẩy sơn trang. Hắn cùng bọn hộ vệ vì hộ tống thiếu gia tiểu thư đào vong, nên bị giết chết trong cánh rừng rậm này.
Thế nhưng, trước khi chết, hắn lại mang một cỗ chấp niệm, cỗ chấp niệm đó bị phiêu đãng trên thế gian, lại trùng hợp kết hợp với oán niệm của Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mới khiến cho Ma Hoàng đoạt xá thành công.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàm mở hai mắt ra, nở nụ cười đáng sợ.
"Ha ha ha. . . Kiếm Hoàng, Triệu thành, các ngươi tuyệt sẽ không ngờ, trong Cửu U bí lục có cả phương pháp không cần linh hồn vẫn có thể đoạt xá. Các ngươi chờ đó cho ta, chờ lão tử về Thánh Vực, lão tử phải vặn đầu các ngươi cho chó ăn."
Trong rừng rậm u ám vang lên tiếng cười to lại đầy thê lương của Trác Phàm, bọn dã thú đang gặm ăn thi thể nghe vậy lại run lên, vội vã rời đi.
Khụ khụ khụ! Đột nhiên, một tràng tiếng ho nhẹ vang lên, Trác Phàm liền ngưng cười, hai mắt như như chim ưng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
"Cứu. . . Cứu mạng!"
Trác Phàm vội vàng đi qua, thấy một hộ vệ Lạc gia nằm trong đống thi hài, giàn dụa máu.
"Hừ, chuyện của gia tộc thế tục, có liên quan gì ta."
Trác Phàm lắc đầu, quay người rời đi. Nếu là Trác Phàm lúc trước, nhất định phải cứu người Lạc gia. Nhưng bây giờ hắn là Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, Lạc gia trong mắt hắn chỉ là đám sâu kiến mà thôi.
Ai sẽ không có việc gì đi cứu bọn sâu kiến?
Nhưng mà hắn còn chưa đi được hai bước, lại đột nhiên dừng chân, rồi ngưng thần khoanh chân ngồi xuống, kiểm tra thân thể này. Được một lúc, Trác Phàm mới mở hai mắt ra, trong mắt chỉ toàn vẻ vui mừng.
"Tiểu tử này đã 15 tuổi, thế mà còn chưa từng có tu luyện, còn duy trì cả một thân thể tinh khiết."
Trên đế võ đại lục, tuyệt đại bộ phận người đều muốn tu luyện, cho dù là nông dân trồng trọt, đều sẽ có tu vi trúc cơ tầng một hoặc tầng hai. Cho nên người 15 tuổi còn hoàn toàn chưa từng tu luyện qua là rất ít gặp.
Mà công pháp cao nhất ghi chép trong Cửu U bí lục, thiên ma đại hóa quyết, thích hợp lấy tu vi của người khác để bản thân sử dụng, cuối cùng có thể Thôn Thiên Phệ Địa, đạt tới cảnh giới chí cao thiên địa chỉ nằm trong lòng bàn tay, cũng là cần một thân tinh khiết mới có thể luyện thành.
Mà lại, xưa kia, Cửu U Ma Đế sau khi thành tựu đế cảnh mới tìm hiểu ra được, đang do dự có nên tự phế tu vi tu luyện lại từ đầu hay không, thì đen đủi bị những cao thủ đế cảnh còn lại liên hợp giảo sát.
Năm đó Cửu U Ma Đế là một trong tam đế mạnh nhất thập đế Thượng Cổ, có thể khiến cho hắn suy nghĩ từ bỏ tu vi đế cảnh, tu luyện lại từ đầu, vậy đây có lẽ là thứ càng kinh khủng hơn công pháp Thiên giai rất nhiều.
Cho nên Trác Nhất Phàm vừa có được công pháp này, liền nghĩ đến việc tự phế tu vi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm như thế, thất hoàng và Triệu thành đã đánh đến tận cửa.
Bây giờ, có thân thể này, hiệu quả tu luyện nhất định sẽ càng cường hãn hơn.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng đi đến trước mặt tên hộ vệ, đẩy những thi thể bên cạnh hắn sang hai bên, kéo hắn ra khỏi đống xác.
Nhìn người vừa cứu thoát mình, hộ vệ kia nở nụ cười cảm kích: "Trác Phàm, thì ra là ngươi sao, cảm ơn, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt."
"Hắc hắc hắc. . . cần gì sau này, bây giờ ngươi đã có thể báo đáp ta rồi." Trác Phàm nở nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười này, hộ vệ kia không khỏi sững sờ, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh cả người.
Cùng là người Lạc gia, tất nhiên hắn đã từng gặp Trác Phàm, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Trác Phàm lộ ra biểu lộ âm hiểm như thế, thật sự giống như là một con sói, đang nhìn một con thỏ vậy.
"Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?" Hộ vệ cảnh giác kêu lên.
Trác Phàm không trả lời hắn, mà thản nhiên nhìn qua người này một lượt, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Không tệ, Tụ Khí cảnh nhị trọng, là tài liệu tốt đấy :3"
Thiên ma đại hóa quyết khác biệt các loại công pháp bình thường, công pháp mà hắn tu luyện để trở thành Ma Hoàng cũng không ngoại lệ, công pháp trúc cơ của hắn là hấp thu linh khí thiên địa, dần dần rèn luyện thân thể của mình. Nhưng thiên ma đại hóa quyết lại muốn đoạt tu vi của người khác.
Thế nhưng, một người bình thường làm thế nào để chiếm tu vi từ một người tu luyện? Dĩ nhiên là hắn phải trọng thương, không thể động mới được.
Lý do khi đó Trác Nhất Phàm do dự có nên tự phế tu vi cũng có một phần lo lắng này, nếu như không tìm được ai để hút, vậy cả một đời của hắn sẽ từ Ma Hoàng đỉnh phong trở thành người bình thường. Đây chính là được không bù mất, tin tưởng năm đó Cửu U Ma Đế cũng có cân nhắc như này.
Bất ngờ là, hắn vừa mới đoạt xá thành công, thượng thiên liền ban cho hắn cơ hội tốt bực này.
Nhìn ánh mắt Trác Phàm giống như lưu manh gặp mỹ nữ, hộ vệ kia thấp thỏm trong lòng, cắn răng quát to: "Ngươi. . . Ngươi không phải Trác Phàm!"
"Hắc hắc hắc. . . Nói đúng rồi!" Trác Phàm Cười lạnh, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: "Lão tử là đứng đầu bát hoàng Thánh Vực, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm!"
Đêm ảm đạm như mực, trăng sáng bị mây đen âm trầm che lấp.
Trong Tịch Tĩnh Sâm Lâm chất đầy thi thể, cảnh tượng tàn phá sau khi chiến đấu. Không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi, làm cho dã thú kết bè kết đội đến đây gặm ăn.
" Bỗng nhiên, từ trong đống thi thể phát ra một tiếng rên rỉ.
Không khỏi đàn thú vẩy vẩy lỗ tai, không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, rồi lại cùng nhau tới gần đó.
Ầm! Hai bộ thi thể bị đẩy sang hai bên, một người thiếu niên ngồi dậy từ trong đống xác chết, trên thân tràn đầy vết máu. Đàn thú không khỏi giật mình, vội vàng lui lại hai bước, đến khi nhìn thấy người kia là một vật sống, chúng liền lộ ra ánh mắt khát máu, chậm rãi về tới gần phía trước.
Thiếu niên kia dường như hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm bên người, vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
"Đây là. . . ta?" Thiếu niên giơ hai tay lên nhìn, ánh mắt môn lung.
Rống! Đột nhiên, một con sói hoang xông tới thiếu niên.
Thiếu niên quay đầu, khuôn mặt đầy máu tươi trông càng thêm dữ tợn, sát ý trong đôi mắt hắn giống hai lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến hai mắt sói hoang.
Bạch! Con sói hoang đột nhiên dừng thân, hai chân run run, co rúm lại lui về phía sau, đám dã thú còn lại cũng kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi mắt giống như của ác ma kia, cuối cùng đều thức thời mà thối lui.
Mặc dù thiếu niên này hết sức yếu ớt, nhưng bản năng dã thú lại nói cho bọn chúng biết, người này vô cùng nguy hiểm, xông lên là thành cày 7 món như chơi.
Bên tai lần nữa trở nên yên tĩnh, thiếu niên hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt.
Thiếu niên tên là Trác Phàm, 15 tuổi, là một tên người làm của Lạc gia, một gia tộc ở Vân Sơn trang. Vốn là trải qua sinh hoạt không buồn không lo, thế nhưng ba ngày trước một đám sơn tặc Hắc Phong Sơn xông lên huyết tẩy sơn trang. Hắn cùng bọn hộ vệ vì hộ tống thiếu gia tiểu thư đào vong, nên bị giết chết trong cánh rừng rậm này.
Thế nhưng, trước khi chết, hắn lại mang một cỗ chấp niệm, cỗ chấp niệm đó bị phiêu đãng trên thế gian, lại trùng hợp kết hợp với oán niệm của Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, mới khiến cho Ma Hoàng đoạt xá thành công.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàm mở hai mắt ra, nở nụ cười đáng sợ.
"Ha ha ha. . . Kiếm Hoàng, Triệu thành, các ngươi tuyệt sẽ không ngờ, trong Cửu U bí lục có cả phương pháp không cần linh hồn vẫn có thể đoạt xá. Các ngươi chờ đó cho ta, chờ lão tử về Thánh Vực, lão tử phải vặn đầu các ngươi cho chó ăn."
Trong rừng rậm u ám vang lên tiếng cười to lại đầy thê lương của Trác Phàm, bọn dã thú đang gặm ăn thi thể nghe vậy lại run lên, vội vã rời đi.
Khụ khụ khụ! Đột nhiên, một tràng tiếng ho nhẹ vang lên, Trác Phàm liền ngưng cười, hai mắt như như chim ưng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
"Cứu. . . Cứu mạng!"
Trác Phàm vội vàng đi qua, thấy một hộ vệ Lạc gia nằm trong đống thi hài, giàn dụa máu.
"Hừ, chuyện của gia tộc thế tục, có liên quan gì ta."
Trác Phàm lắc đầu, quay người rời đi. Nếu là Trác Phàm lúc trước, nhất định phải cứu người Lạc gia. Nhưng bây giờ hắn là Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, Lạc gia trong mắt hắn chỉ là đám sâu kiến mà thôi.
Ai sẽ không có việc gì đi cứu bọn sâu kiến?
Nhưng mà hắn còn chưa đi được hai bước, lại đột nhiên dừng chân, rồi ngưng thần khoanh chân ngồi xuống, kiểm tra thân thể này. Được một lúc, Trác Phàm mới mở hai mắt ra, trong mắt chỉ toàn vẻ vui mừng.
"Tiểu tử này đã 15 tuổi, thế mà còn chưa từng có tu luyện, còn duy trì cả một thân thể tinh khiết."
Trên đế võ đại lục, tuyệt đại bộ phận người đều muốn tu luyện, cho dù là nông dân trồng trọt, đều sẽ có tu vi trúc cơ tầng một hoặc tầng hai. Cho nên người 15 tuổi còn hoàn toàn chưa từng tu luyện qua là rất ít gặp.
Mà công pháp cao nhất ghi chép trong Cửu U bí lục, thiên ma đại hóa quyết, thích hợp lấy tu vi của người khác để bản thân sử dụng, cuối cùng có thể Thôn Thiên Phệ Địa, đạt tới cảnh giới chí cao thiên địa chỉ nằm trong lòng bàn tay, cũng là cần một thân tinh khiết mới có thể luyện thành.
Mà lại, xưa kia, Cửu U Ma Đế sau khi thành tựu đế cảnh mới tìm hiểu ra được, đang do dự có nên tự phế tu vi tu luyện lại từ đầu hay không, thì đen đủi bị những cao thủ đế cảnh còn lại liên hợp giảo sát.
Năm đó Cửu U Ma Đế là một trong tam đế mạnh nhất thập đế Thượng Cổ, có thể khiến cho hắn suy nghĩ từ bỏ tu vi đế cảnh, tu luyện lại từ đầu, vậy đây có lẽ là thứ càng kinh khủng hơn công pháp Thiên giai rất nhiều.
Cho nên Trác Nhất Phàm vừa có được công pháp này, liền nghĩ đến việc tự phế tu vi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm như thế, thất hoàng và Triệu thành đã đánh đến tận cửa.
Bây giờ, có thân thể này, hiệu quả tu luyện nhất định sẽ càng cường hãn hơn.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng đi đến trước mặt tên hộ vệ, đẩy những thi thể bên cạnh hắn sang hai bên, kéo hắn ra khỏi đống xác.
Nhìn người vừa cứu thoát mình, hộ vệ kia nở nụ cười cảm kích: "Trác Phàm, thì ra là ngươi sao, cảm ơn, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt."
"Hắc hắc hắc. . . cần gì sau này, bây giờ ngươi đã có thể báo đáp ta rồi." Trác Phàm nở nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười này, hộ vệ kia không khỏi sững sờ, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh cả người.
Cùng là người Lạc gia, tất nhiên hắn đã từng gặp Trác Phàm, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Trác Phàm lộ ra biểu lộ âm hiểm như thế, thật sự giống như là một con sói, đang nhìn một con thỏ vậy.
"Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?" Hộ vệ cảnh giác kêu lên.
Trác Phàm không trả lời hắn, mà thản nhiên nhìn qua người này một lượt, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Không tệ, Tụ Khí cảnh nhị trọng, là tài liệu tốt đấy :3"
Thiên ma đại hóa quyết khác biệt các loại công pháp bình thường, công pháp mà hắn tu luyện để trở thành Ma Hoàng cũng không ngoại lệ, công pháp trúc cơ của hắn là hấp thu linh khí thiên địa, dần dần rèn luyện thân thể của mình. Nhưng thiên ma đại hóa quyết lại muốn đoạt tu vi của người khác.
Thế nhưng, một người bình thường làm thế nào để chiếm tu vi từ một người tu luyện? Dĩ nhiên là hắn phải trọng thương, không thể động mới được.
Lý do khi đó Trác Nhất Phàm do dự có nên tự phế tu vi cũng có một phần lo lắng này, nếu như không tìm được ai để hút, vậy cả một đời của hắn sẽ từ Ma Hoàng đỉnh phong trở thành người bình thường. Đây chính là được không bù mất, tin tưởng năm đó Cửu U Ma Đế cũng có cân nhắc như này.
Bất ngờ là, hắn vừa mới đoạt xá thành công, thượng thiên liền ban cho hắn cơ hội tốt bực này.
Nhìn ánh mắt Trác Phàm giống như lưu manh gặp mỹ nữ, hộ vệ kia thấp thỏm trong lòng, cắn răng quát to: "Ngươi. . . Ngươi không phải Trác Phàm!"
"Hắc hắc hắc. . . Nói đúng rồi!" Trác Phàm Cười lạnh, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: "Lão tử là đứng đầu bát hoàng Thánh Vực, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm!"