Đột nhiên, một tiếng yêu kiều vang lên, ngay sau đó bóng người màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Phóng mắt nhìn lên, thấy người tới không phải là ai khác mà chính là Mẫu Đơn lâu chủ.
Ngay sau đó, Tiếu Đan Đan cũng nhanh chóng cùng tới, một tay nắm lấy tay Trác Phàm kéo đến bên cạnh, trốn đến sau lưng Mẫu Đơn lâu chủ.
“Các vị, tiểu tử Tống Ngọc làm càn làm bậy, vừa rồi có đắc tội với các vị, xin các vị nể mặt ta, đừng chấp nhặt đứa nhỏ này.”
Mẫu Đơn lâu chủ vội vã chắp tay nói.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được cười lớn.
Thì ra Mẫu Đơn lâu chủ cho là những người này muốn trả thù Trác Phàm, mới vội vàng dám đến cứu hắn. Nghĩ tới đây, mọi người liếc nhìn nhau, nhìn hắn có chút trêu chọc.
Ngày thường Trác Phàm rất cuồng ngạo, ngay cả tiền bối như Long Cửu hắn cũng dám tranh luận ngang hàng, may quá có được cơ hội trêu đùa một chút.
Sau đó Long Cửu ho nhẹ một tiếng, nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, tức giận hừ nói: “Đệ tử Hoa Vũ Lâu các ngươi sao có thể không hiểu lễ nghĩa như thế, nếu không phải Mẫu Đơn lâu chủ đuổi tới đúng lúc, lão phu đã cho tiểu tử này một chưởng rồi.”
“Đúng đúng, Cửu thúc tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn!”
Mẫu Đơn lâu chủ liên tục gật đầu, Long Cửu khẽ vuốt chòm râu, lại nhướng mày nhìn Trác Phàm.
Trong lòng Trác Phàm có chút hồi hộp bất an.
Quả nhiên, Long Cửu vòng qua Mẫu Đơn lâu chủ, trực tiếp đến trước mặt Trác Phàm, như một trưởng bối vỗ nhẹ bả vai hắn, dạy dỗ: “Tiểu tử, lần này mạng nhỏ ngươi giữ lại, lần sau cẩn thận một chút cho lão phu.”
Nói xong, Long Cửu trực tiếp phủi mông rời đi, thậm chí cước bộ càng nhanh hơn bình thường, như sợ Trác Phàm đuổi theo tính sổ.
Trác Phàm nháy mắt mấy cái, dường như còn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, Tạ Thiên Dương cũng học theo bộ dáng của Long Cửu đi tới, nhìn hắn cười đắc ý, hung hăng vỗ bả vai hắn, đập đến đùng đùng: “Tiểu tử, cẩn thận một chút, lần sau lão tử cũng không buông tha ngươi đâu!
Phải biết, lão tử so với ngươi đẹp trai hơn, lại lợi hại hơn ngươi, vừa rồi ngươi cùng lão tử xưng huynh gọi đệ, hình như ngươi trèo hơi cao rồi, ha ha ha...”
Tạ Thiên Dương nói xong câu đó thoải mái vô cùng, nếu bình thường, hắn cũng không dám, cũng không có tự tin cùng Trác Phàm nói như thế. Ai bảo hiện tại Trác Phàm giả trang thành Tống Ngọc chứ?
Song quyền nắm chặt, hai mắt Trác Phàm như hai đám lửa đang thiêu đốt.
Con bà nó, huynh đệ máu chó gì chứ? Vừa rồi còn cùng lão tử huynh đệ tình thâm, hiện tại hành hạ lão tử.
Thế mà, lúc Trác Phàm hung tợn nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, một tiếng yêu kiều lại đột nhiên vang lên: “Này, ngươi nhìn cái gì vậy, trong lòng bất mãn đúng không.”
Trác Phàm sững sờ, quay đầu lại đã thấy lần này lại đến Long Quỳ nha đầu.
Long Quỳ cố nín cười, nhìn hắn, trách cứ: “Ngươi chỉ là một vãn bối, cùng tuổi bản cô nương mà thôi, về sau gặp Cửu thúc nên có quy củ, không biết lớn nhỏ, thật không có gia giáo!”
Long Quỳ ngẩng cao đầu, vênh váo bước ngang đi qua, lúc ngang qua mặt hắn nàng còn làm mặt quỷ để trêu hắn.
Thân thể Trác Phàm run lên, xém chút tức giận đến phun máu.
Mẹ nó, ngay cả tiểu nha đầu này cũng thừa cơ trả thù lão tử!
Nếu không có người của Hoa Vũ Lâu ở đây, lão tử không cởϊ qυầи ngươi, đánh ngươi một trận mới lạ.
Lão tử cùng Long Cửu kết bái huynh đệ, lão tử mới là trưởng bối, ngươi mới là kẻ không biết lớn nhỏ.
Trong lòng Trác Phàm ủy khuất mà không nói nên lời. Long Kiệt đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn hung hăng trừng mắt giống như đang nói, làm sao, ngươi cũng muốn đến thừa cơ chiếm tiện nghi của lão tử à?
Long Kiệt thờ ơ nhún nhún vai, không nói gì rời đi.
Kiếm Tùy Phong liếc nhìn hắn, khẽ vuốt chòm râu, cười lắc đầu, đuổi theo Tạ Thiên Dương.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin được, tên tiểu quái vật Trác Phàm gϊếŧ U Quỷ Thất thế mà cũng có thời điểm chịu ủy khuất như thế.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Tiếu Đan Đan mới thở dài một hơi, nhìn về phía Trác Phàm cười nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mắn ta kịp thời thông báo cho sư phụ, mới có thể lập tức đuổi tới cứu ngươi, bằng không...”
“Ai bảo ngươi đến?”
Trác Phàm không kiên nhẫn hung ác trừng nàng, giận dữ hét lớn. Nếu không phải vì sư đồ hai người đến, đám gia hoả này sẽ tìm được cơ hội trêu chọc hắn sao?
Nghe được lời này, Tiếu Đan Đan có chút thất lạc cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng ủy khuất.
Mẫu Đơn lâu chủ thấy vậy, tức giận nói: “Tống Ngọc, ngươi đừng ỷ có tổng lâu chủ làm chỗ dựa, liền có thể khi dễ đồ đệ của ta!
Hừ, vừa rồi không phải Đan Đan vội vã chạy tới cầu xin ta, bản lâu chủ cũng không quản chuyện sinh tử của ngươi.”
“Hừ, nam nhân đều không phải thứ gì tốt, lương tâm đều bị chó ăn! Đan Đan, đi, loại nam nhân này không đáng để ngươi quan tâm!”
Mẫu Đơn lâu chủ tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Tiếu Đan Đan rời đi.
Tiếu Đan Đan quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm trợn mắt, không nói gì.
Chờ hai người đi khuất, trong lòng Trác Phàm suy nghĩ một lát, đi về phía đại sảnh đãi khách. Hiện tại, là thời điểm ngã bài với Sở Khuynh Thành.
Lấy Bồ Đề Ngọc Dịch đổi sự bình an cho Hoa Vũ Lâu, đối với các nàng mà nói, hẳn là mua bán có lời.