Độc Thủ Dược Vương rú thảm tận mây xanh, giống như là ác quỷ bên trong Cửu U đang bị nhận hết ngàn đao băm thây, đang kêu gào vô tận. Nhưng mà cũng may mắn nơi đây hoang vu không có người ở. Nếu không thì đêm hôm khuya khoắt đi qua đây chắc là sẽ bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bị chạy mất.
Trác Phàm cứ như vậy ngồi lẳng lặng trên một tảng đá lớn, lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không hề có biểu tình gì.
Đột nhiên Độc Thủ Dược Vương thực sự chịu không được nữa, mạnh mẽ cắn răng một cái, nguyên lực toàn thân lập tức đại phóng, đúng là muốn tự bạo thân thể.
Thế mà khí thế của hắn vừa mới gia tăng mãnh liệt, Trác Phàm lại lầm nữa biến đổi thủ hạ ấn quyết làm cho trên dưới tooàn thân hắn không thể cư động. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng không thể điều động, cái khí thế bàng bạc kia cũng nhất thười tiêu tán vào hư vô.
“Ha ha ha... suýt chút nữa ta quên mất không nói cho ngươi biết. Khi Huyết Tằm nhập thể, trên dưới toàn thân của ngươi đều do ta khống chế. Muốn tự sát sao? Không được ta cho phép thì khả năng này dường như là không thể!”
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.
Nghe được lời này, trong lòng Độc Thủ Dược Vương càng thêm hoảng hốt.
Ma Vương Trác Phàm này đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại có ma vật Tà Độc đến như thế? Nếu lúc trước lão phu mà có cái đồ chơi này thì cần gì phải dùng Thất Thải Vân La Chưởng nữa, chỉ cần trực tiếp đem Hoa Vũ Lâu kia bắt lại là xong!
Nhưng bây giờ thật bi ai, cái đồ chơi này đã nằm trong tay Trác Phàm, còn hắn đường đường là Độc Thủ Dược Vương.
A!
Giờ khắc này Độc Thủ Dược Vương chỉ có tehẻ ngửa mặt lên trời kêu gào, hai mắt trợn to, đầu sung huyết dường như tùy lúc đều sẽ nổ tung. Thế nhưng nếu được như vậy còn tốt, hắn cầu còn không được đây.
Ngay tại lúc hắn đang muốn tự bạo thì tooànthân lại không thể cử động, càng khiến hắn thêm vạn phần thống khổ, sống không bằng chết.
Hắn quả thực không thể tin tưởng rằng thế gian lại có hình phạt đáng sợ như thế. Ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm hoảng sợ. Tiểu tử này ngoan độc thật sự xưa nay chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không có.
“Ngươi... gϊếŧ ta đi!”
Cắn chặt hàm răng, Độc Thủ Dược Vương vẫn bất khuất kiên định như cũ. Ánh mắt trong đôi mắt màu xanh lục vẫn tràn đầy quật cường nhưng lại có vài phần cầu khẩn.
Trác Phàm liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong tay ánh sáng lóe lên xuất ra một cái đồng hồ cát để ở trước mặt hắn.
“Nghiêm lão ta cũng không có thời gian để lãng phí trên người ngươi. Ngươi muốn chết cũng đơn giản thôi, chờ cái đồng hồ cát này toàn bộ rơi xuống dưới thì ngươi cũng sẽ tự bạo mà chết. Thời gian cũng không nhiều, đại khái khoảng 12 canh giờ đi.”
Cái gì?
Độc Thủ Dược Vương giật mình, nước mắt cũng tràn ra. Nói như vậy thì chẳng phải hắn còn cần chịu loại tra tấn như này gần một ngày sao? Hiện tại hắn không muốn chờ dù chỉ là nửa phút.
Đại ca à, ngài cho ta thống khoái đi, coi như lão phu cầu xin ngài.
Trong lòng Độc Thủ Dược Vương kêu gào nhưng mà Trác Phàm lại không nhìn hắn một cái. Đứng dậy, thập phần thoải mái vỗ vỗ bụi đất trên thân, quay người dường như muốn rời đi.
“Chờ...chậm đã, ngươi muốn đi đâu?” Độc Thủ Dược Vương cuống lên, lớn tiếng kêu.
Nếu như Trác Phàm ở lại chỗ này thì có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý cho hắn một kiểu chết thống khoái. Nếu Trác Phàm đi thì hắn phải thực sự chờ đợi thời gian gần một ngày.
Loại thống khổ gian nan như này hắn mới suy nghĩ một chút đã thấy trong lòng run rẩy.
Chỉ sợ Độc Thủ Dược Vương hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ xuất hiện một ý nghĩ khát vọng người khác gϊếŧ mình càng nhanh càng tốt như vậy.
Nhưng bây giờ hắn cũng khát vọng như thế, thậm chí là còn không kịp chờ đợi!
Trác Phàm không khỏi hừ lạnh một tiếng, khinh thường bĩu môi nói: “Thời gian của lão từ rất quý giá, không rảnh cùng lão nhân ngươi ở chỗ này đợi chết. Nhưng mà kính ngươi là đệ nhất đan Vương, lão tử sợ ngươi trên đường đi tịch mịch nên đầu tiên sẽ đem đồ đệ bảo bối của ngươi lên đường, để hắn trên đường xuống hoàng tuyền hầu hạ lão nhân gia cho tốt. Tin tưởng rằng lấy phần hiếu tâm sư từ đồ hiếu các ngươi ở một chỗ nhất định sẽ rất vui vẻ. Ha ha ha...”
Trong lòng không khỏi cả kinh, ánh mắt Độc Thủ Dược Vương lập tức biến thành mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Phàm, lão phu thề nếu ngươi dám động đến một cọng lông của nó thì lão phu có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trác Phàm quay đầu lại, đầu mi hơi nhíu, nở một nụ cười dí dỏm: “Kêu gào cái gì, lão già ngươi đang uy hϊếp ta sao. Vậy chúng ta thử nhìn một chút?”
Nói rồi Trác Phàm lần nữa xoay người, muốn lăng không bay đi.
“Chờ chút, chờ một chút!”
Độc Thủ Dược Vương sắc mặt ỉu xìu vội vã kêu lên, koo gào thành tiếng: “Trác đại sư, Trác đại gia, lão phu nhận thua. Lão phu không nên trêu vào ngươi. Đến tột cùng lão phu phải làm như thế nào thì ngài mới buông tha tiểu đồ!”
Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả, lộ ra nụ cười gian thắng lợi cũng không hề quay người, đưa lưng về phía hắn thản nhiên nói: “Thực ra vừa rồi lúc lão tử đoạt thi thể ngươi, vốn dĩ cho rằng chúng ta có thể trở thành người một nhà nên đã nể mặt ngươi không hề động vào đồ đệ bảo bối của ngươi. Nhưng mà bây giở, chúng ta đã là địch nhân. Hừ hừ nhổ cỏ không nhổ tận rễ, gió xuân thổi cỏ lại tái sinh nha...”
Lời vừa nói xong, trong chớp mắt Độc Thủ Dược Vương liền trầm mặc.
Ý tứ bên trong lời nói của Trác Phàm đã rất rõ ràng. Hoặc là quy thuận hắn trở thành bẳng hữu thì hai sư đồ bọn họ tạm thời sẽ được an toàn. Hoặc là trở thành địch nhân bị hắn diệt trừ cùng nhau!
Hắn không muốn đệ tử duy nhất của mình xảy ra chuyện nhưng mà Dược Vương Điện là nhà của hắn. Làm sao hắn có thể phản bội được?
Trong lúc nhất thời, Độc Thủ Dược Vương rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, do dự.
Dường như nhìn ra sự khó xử của hắn, Trác Phàm nhếch miệng lên tựa như đã sớm nghĩ đến, thản nhiên nói: “Nghiêm lão, không biết ngươi tại Dược Vương Điện có còn bằng hữu, người yêu hoặc là người nào mà trong lòng không buông bỏ được hay không?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Độc Thủ Dược Vương chau mày, nghi ngờ hỏi.
Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nhún vai nói: “Không có gì, chỉ là nếu sau này chúng ta trở thành người một nhà thì gặp những người này ta cũng có thể thủ hạ lưu tình, giữ lại cho ngươi chút mặt mũi!”
Lời này của Trác Phàm ngược lại có tình có nghĩa, để cho Độc Thủ Dược Vương bất giác âm thầm gật đầu.
“Aiz, không cần. Đại gia tộc giống như chúng ta đây, không chỉ tranh đấu bên ngoài mà tranh đấu cả bên trong. Riêng lão phu sau khi trở thành đệ nhất luyện đan sư ở trong tộc, kể cả cái danh Độc Thủ Dược Vương càng làm người khác ghe tỵ đỏ mắt. Cả đời bôn ba cũng chỉ vì lợi ích gia tộc. Các vị trưởng lão trong nhà đã sớm không có giao tình gì.