Xa xa thấy nam nhân ở trên đài đã thay đổi hình dạng, nhưng vẫn ưỡn ngực ngạo nghễ như cũ, ánh mắt Sở Khuynh Thành hiện vẻ phức tạp.
Tuy Trác Phàm ngay từ đầu đã lừa gạt nàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, ngược lại, rất nhiều chuyện bởi vì có Trác Phàm ra mặt, nàng mới có thể giải quyết dễ dàng.
Chung quy, Hoa Vũ Lâu và nàng vẫn luôn nợ Trác Phàm. Bây giờ Trác Phàm thân gặp nguy nan, nàng không có lý do gì mà không đứng ra.
Thế nhưng, nếu Trác Phàm là người khác còn dễ nói. Nhưng đáng tiếc, hắn là Trác Phàm, là Trác Phàm gϊếŧ thất trưởng lão U Minh Cốc.
Giờ khắc này, nếu nàng đứng ra bảo vệ Trác Phàm, thì phải tuyên chiến cùng U Minh Cốc. Mà Đế Vương Môn và Dược Vương Điện tất nhiên cũng sẽ gia nhập vào, như vậy Hoa Vũ Lâu gặp nguy chỉ là chuyện nay mai.
Trầm tư rất lâu, cuối cùng Sở Khuynh Thành hung hăng cắn răng một cái, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, bước chân chợt nhẹ nhàng bước lên phía trước.
Chết thì chết, dù sao hôm nay vốn chính là ngày diệt vong của Hoa Vũ Lâu. Nếu không phải nam nhân này xuất hiện, Hoa Vũ Lâu bị Độc Thủ Dược Vương bắt đi, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
So với kéo dài hơi tàn, còn không bằng oanh oanh liệt liệt cùng người mà nàng ngưỡng mộ trong lòng cùng xuống Hoàng Tuyền.
Nghĩ như vậy, Sở Khuynh Thành bước đi càng thêm kiên quết hơn, nhìn về phía Đào Đan Nương, hơi gật đầu: “Đào cô cô!”
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Đào Đan Nương cảm thán một tiếng, trong mắt cũng lộ ra một tia kiên định.
Thế mà, đúng lúc này, hai dải tơ lụa một đỏ một xanh lại đột nhiên bắn ra, cột vào bên hông các nàng, tiếp đó liền đưa các nàng đồng loạt kéo lên phía trên lâu chủ đài.
“Ta biết ngay các ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn, cũng may kịp thời đem các ngươi kéo lên.”
Thu hồi tơ lụa, lâu chủ Mẫu Đơn và lâu chủ Thanh Hoa liếc nhìn nhau, thở dài ra một hơi. Lúc này Tạ Thiên Dương cũng bước lên phía trước, nói lại ý tứ của Trác Phàm cho hai người biết.
Mà hai người nghe xong, cũng là kinh hãi trong lòng. Bởi vì các nàng giống nhau đều khó có thể lý giải được, một cái Đoán Cốt cảnh làm sao có thể phá khỏi vòng vây của bốn tên cao thủ Thiên Huyền, cho dù hắn được xưng là quái vật, vậy cũng tuyệt đối không có khả năng.
Tạ Thiên Dương lại nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: “Dù sao cũng là ý tứ của hắn nói với ta, nếu bởi vì các ngươi lỗ mãng, làm hỏng mất kế hoạch của hắn, khiến hắn nổi giận với các ngươi, cũng không liên quan đến chuyện của ta!”
“Nổi giận với ta, hắn dám?”
Sở Khuynh Thành nhíu mày hét lớn một tiếng. Nhưng cũng rất nhanh, nàng liền phát hiện, đây không phải thời điểm để nói đến chuyện này.
Tạ Thiên Dương không khỏi xấu xa cười một tiếng, một mặt thần bí nói: “Sở lâu chủ, ngươi vẫn chưa nhìn ra tính nết của tiểu tử này... Chờ ngươi nhìn thấu, đoán chừng sẽ phải bật khóc, ha ha ha...”
Mặt Sở Khuynh Thành hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng nhìn xuống dưới sân.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vân và Trác Phàm đồng loạt nhìn lên lâu chủ đài, trong lòng cùng thầm thở ra một hơi.
Hoàng Phủ Thanh Vân cũng lo lắng Sở Khuynh Thành nhúng tay vào chuyện của Trác Phàm, hắn không muốn đối chiến với Sở Khuynh Thành, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm. Trác Phàm lại càng yên lòng, nếu như Sở Khuynh Thành nhúng tay, toàn bộ kế hoạch của hắn nhất định sẽ loạn.
Hai nam nhân đối lập lẫn nhau, đều cùng vì một nữ nhân có thể an an tĩnh tĩnh quan sát ở một bên, mà nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu tử Trác Phàm, trả lại mệnh của Thất đệ cho ta!”
Đột nhiên, ngũ trưởng lão U Minh Cốc hét lớn một tiếng, đột ngột phóng qua hướng Trác Phàm. Cơ bắp toàn thân nổi lên, dấy lên ngọn lửa đỏ rực, một quyền đập tới trước mặt Trác Phàm.
Chỉ một thoáng qua, gió giục mây vần, rõ ràng nắm đấm chỉ to bằng một bát dấm, nhưng khi một quyền kia sát đến lại ép tới mức Trác Phàm không chịu được mà hô hấp trì trệ, như bị một tòa núi lớn đổ xuống trước mặt!
Cường giả luyện thể, Thiên Huyền ngũ trọng!
Tròng mắt chợt co lại, tuy trước đó đã rõ ràng thực lực của đối phương, nhưng khi bản thân chân chính cảm thụ, đáy lòng hắn vẫn có chút hoảng sợ.
Thực lực này tuy cùng thuộc Thiên Huyền cao thủ, nhưng so với U Quỷ Thất kia quả thực không phải cùng một cái cấp bậc cao thủ. Trác Phàm tự hỏi, hiện tại coi như hắn đánh giáp lá cà vật lộn, cũng chưa chắc có thể đối địch với ngũ trưởng lão.
Bất quá thước có sở đoản, tấc có sở trường, thân thể ngươi cứng rắn, trên lưng lão tử còn đeo hai thanh đao đâu!
Trong mắt lóe lên một đạo ngoan sắc, Trác Phàm không trốn không né, Lôi Vân Dực sau lưng bỗng nhiên biến hóa hình dạng, hóa thành hai thanh Tử Vong Liêm Đao, hướng thẳng đến ngũ trưởng lão mà vung xuống.
Một thanh bổ về phía nắm đấm thép mạnh mẽ của lão, một thanh ngược lại hướng hắn mặt lão mà tới.
Như vậy, một khi quyền và dực tương giao, Trác Phàm tự nhiên không bị thiết quyền đánh cho trọng thương, nhưng hắn coi như không chết cũng phải lưu lại một ít thương tổn, đúng là một đấu pháp lấy thương đổi mệnh.
Da mặt ngăn không được run lên một cái, nhìn thấy tiếng sấm sét nổ vang từ đối diện đánh tới, Ngũ trưởng lão bất giác dồn sức lên thân trên, dưới chân giẫm mạnh trên mặt đất, một tiếng nổ vang thật lớn, thân hình đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, trong nháy liền bị bay ngược về đằng sau.
Cũng trong cái nháy mắt này, hai đạo lôi dực dồn dập nện xuống. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm nổ vang, nơi cách Trác Phàm đứng hơn ba mét đã bị đập ra một cái hố chu vi lớn hơn năm thước, sâu không thấy đáy.
Từng cột khói đen do bị thiêu đốt, chậm rãi bay ra từ trong hố lớn.
Mồ hôi lạnh léo trên đầu Ngũ trưởng lão chậm rãi trượt xuống, lão ta ngẩng đầu nhìn về Trác Phàm phía đối diện đang lạnh lùng đối mặt với lão, trong mắt lão ta cuối cùng lộ ra vẻ ngưng trọng, không dám dũng mãnh cuồng ngạo như lúc trước nữa.
Hiện tại lão ta mới hiểu được, tại sao U Quỷ Thất lại bị Trác Phàm gϊếŧ chết dễ dàng.
Tiểu tử này thật sự quá ác, không những đối với địch nhân, ngay cả với bản thân cũng ác. Lấy thương tổn đổi mệnh, nhìn như đối với hắn có lợi, nhưng phải biết rằng hắn chỉ có một thân một mình mà thôi. Một khi hắn thụ thương, cũng chỉ là con cá trên thớt gỗ, mặc người chém gϊếŧ.
Dưới tình huống như vậy, hắn còn dám ra tay dùng chiêu hiểm, không chút do dự dùng chiêu thức này, thật sự là tâm kế thâm trầm, hạng người tàn hẫn dị thường!
Cùng giao chiến đối thủ dạng này, cho dù Ngũ trưởng lão hắn, cũng bất giác thấy trong lòng lo sợ.