“Còn không biết!”
Khóe miệng Sở Khuynh Thành hơi vểnh lên, oán trách liếc hắn một cái: “...Ta đang chờ người khai báo thành thật đây. Phu quân!”
“Aiz, đừng đừng đừng, đừng gọi như vậy. Sở lâu chủ, có hiểu lầm ở đây. Lúc đó ta thật không biết ngươi có ý tứ đó...”
Trác Phàm cuống quýt khoát tay, sau đó gặp Độc Thủ Dược Vương kia đã bắt đầu luyện đan lần thứ hai, vội vàng nói: :Chuyện này chờ sau này chúng ta lại nói đi. Trước tiên ta phải đem lão gia hỏa kia đá đi đã.”
Nói xong gần như là trốn chạy chạy mất.
Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ, trong mắt trừ mê mang bên ngoài mà còn có cảm giác mất mát nồng đậm.
Không phải nàng tự luyến nhưng mà nàng thật sự cảm thấy bất kể là phẩm hạnh, hay là tướng mạo của nàng thì đều xem như là tài năng xuất chúng nhất đẳng. Bằng vào kinh nghiệm trong dĩ vãng thì 99% nam nhân gặp nàng đều sẽ có ý nghĩ xấu.
Cho dù có một hai ngưười ngoài ý muốn thì cũng có thể hòa hợp ở chung. Làm sao cũng không đến mức khiến người hoảng sợ chạy đi.
Thế nhưng mà biểu hiện của Trác Phàm hôm nay, dường như nàng chính là khủng long muội muốn ỷ lại vào hắn, đúng là hận chính mình không thể có bốn chân. Việc này khiến cho nàng cảm thấy hơi tức giận. Tiểu tử này sao lại không giống như các nam nhân khác một chút nào chứ.
Các nam nhân khác lúc này đều đã phong lưu phóng khoáng, tình trường điêu luyện trở thành đi qua trăm khóm hoa cũng không dính nổi một mảnh lá. Nhưng mà tiểu tử này thế nào mà vẫn còn giữ gìn được một thân trong sạch...
Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi đỏ lên. Ngầm phi một tiếng, thầm mắng mình đang nghĩ đến cái gì đây.
Thế nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ ra là sở dĩ Trác Phàm như vậy là vì hắn đã từng đạt đến độ cao Ma Hoàng. Tất nhiên cũng rõ ràng, mặt mũi và nữ nhân cũng là chướng ngại lớn nhất trên con đường một cường giả tiến lên.
Hắn muốn một lần nữa đạp lên Ma Đạo đỉnh phong, siêu việt Ma Hoàng, hướng phía Ma Đế cảnh xông vào. Tất nhiên muốn vứt bỏ hai trở ngại lớn này.
Sở Khuynh Thành còn chưa có trở lại sàn chính trên lầu, vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú vào nam nhân duy nhất khiến nàng động tâm đến tận giờ, sau đó chạy lại về vị trí thứ nhất ở luyện đan đài.
Mà Trác Phàm ngay cả đầu cũng không quay sang, trong mắt chỉ có khát vọng chấp nhất đối với thắng lợi.
Liếc mắt nhìn đối thủ một mất một còn đã trở lại bên cạnh, nộ khí của Độc Thủ Dược Vương so với lúc trước đã tiêu tán không ít, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi còn trở về làm gì?”
“Luyện đan nha!”
Trong lòng Trác Phàm nhất động, âm thầm tán dương. Độc Thủ Dược Vương không hổ là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, bị chọc tức thành bộ dáng kia rồi thế mà chỉ mấy hơi thở đã có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Phần tâm tính này thật là ít người có được.
“Hắc hắc hắc... Luyện đan? Ta cho rằng ngươi là đến quấy rối lão phu đi.”
“Ngươi cũng đã quá đề cao chính mình đấy. Lão tử lại cần phải quấy rối ngươi sao?”
Trác Phàm xùy cười ra tiếng, lông mày nhíu lại.
Độc Thủ Dược Vương từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu, vừa luyện hóa dược tài vừa cười tà nói: “Nếu không phải là quấy rối thì ngươi còn đến làm được gì nữa? Lấy tốc độ luyện đan rùa bò kia của ngươi đã không có hi vọng có thể lọt vào vòng trong.”
“Thì ra là thế, vậy ngươi cứ coi như là ta đến quấy rối đi.”
Trác Phàm không ngần ngại chút nào, bình tĩnh nói như cũ.
Độc Thủ Dược Vương nhịn không được cười một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Trác Phàm một chút: “Ha ha ha... Nếu như ngay từ đầu ngươi đã tính tooán như vậy thì đúng thật là có thế xem như một kế sách hay. Cho dù không cách nào luyện ra ngũ phẩm đan cũng có thể quấy rầy lão phu luyện chế, để cho Đào Đan Nương kia giành được đệ nhất. Đáng tiếc tiểu tử ngươi quá mức cuồng vọng, ngay từ đầu đã xuất khẩu cuồng ngôn. Nói cái gì mà bất kể người nào có thể đem ngươi đuổi xuống khỏi vị trí này liền hai tay dâng đầu lên. Đào Đan Nương không phải người sao?”
Tất cả mọi người nghe được lời này đều sợ hãi cả kinh, trong lòng không khỏi lần nữa gấp lên.
Đúng vậy nha. Trên trận đấu này, tất cả mọi người đều có thể thua, cũng thua được, chỉ có Trác Phàm hắn là không thể thua. Một khi hắn ngã khỏi bảo tọa vô địch cũng là lúc đầu của hắn dời nhà đi.
“Ha ha ha... Đến lúc đó lão phu sẽ quang minh chính đại làm thịt ngươi rồi có thể yên ổn lọt vào trận chung kết Đan Vương như cũ!
Lúc ấy ngươi cho rằng Đào Đan Nương kia có thể ngăn được lão phu sao?” Độc Thủ Dược Vương cười lớn tiếng, thoải mái vô cùng. Dường như mọi phiền muộn lúc nãy đều đã bay mất.
Đầu mi của Sở Khuynh Thành nhăn lại thật sâu, mặt đầy lo lắng nhìn Trác Phàm. Trong mắt còn có vài tia oán trách.
Ngươi muốn ngôn cuồng cũng được nhưng cũng phải cân nhắc chứ. Lần này bị lão gia hỏa kia bắt được thóp nhưng là khó bảo toàn mạng sống. Nhưng mà điểm này cùng Khuynh Thiên thật đúng là cùng một khuôn mẫu mà ra.
Sở Khuynh Thành nhìn hắn vừa yêu vừa hận, chẳn lẽ nàng sẽ phải mất đi người yêu nhất lần nữa sao?
Ngay khi đang luyện đan, Đào Đan Nương đã luyện gần xong nghe được những lời này cũng không nhịn được mà tay run rẩy một hồi, chính vì thế mà hỏa diễm của nàng cũng dừng lại.
“Lão thái bà, ngươi tiếp tục luyện đan đi. Dù ngươi không luyện thành thì người khác cũng luyện thành!”
Trác Phàm liếc nàn một cái, ngược lại nhìm về phía Độc Thủ Dược Vương thần sắc trong mắt lập tức lạnh xuống mấy phần nói: “Lão gia hỏa, lão tử đã nói sẽ luôn đứng ở vị trí này thì người khác căn bản không có cơ hội nhúng chàm nó. Ngươi không được, người khác cũng không được.”
Vừa dứt lời, một tay của Trác Phàm đột nhiên dấy lên ngọn lửa nóng hừng hực. Ngón tay bung smột cái mấy chục kiện Trung dược tài liền ào ào bay vào bên trong liệt diễm kia.
Nhìn quy mô của liệt diễm này thì không thể so được nguyên lực chi hỏa với những cao thủ Thiên Huyền cảnh như bọn Độc Thủ Dược Vương được. Chỉ trải qua một hơi ở giữa, cái trán Trác Phàm đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Thấy cảnh này, Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Xú tiểu tử, lấy tu vi của ngươi căn bản không đủ để duy trì hỏa diễm mạnh một thời gian dài như vậy. Ngươi luyện đan như thế chính là muốn chết!”
“Hừ cô lậu quả văn. Lão tử sẽ để ngươi xem một chút, chênh lệch giữa ta và ngươi lớn đến mức nào!”
Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, đột nhiên hét lớn một tiếng, một cái tay khắc bõng nhiên chụp về phía cánh tay đang thiêu đốt hỏa diễm.
Chỉ nghe một tiếng “ba” vang giòn, hỏa diễm lần nữa tăng cường gấp ba lần trở lên.