Tiểu Nhã không tiếp tục đi nhìn người dường như đồng thời luyện thành công với Độc Thủ Dược Vương mà lạnh lùng lớn tiếng tuyên bố.
Lời vừa nói ra, mọi người đều xì xầm, càng có những người bất khả tư nghị kêu ra tiếng: “Không phải có hai mươi người lọt vào sao. Tại sao lại chỉ có mười người?”
Tiểu Nhã lạnh lùng liếc nhìn người kia một chút trên mặt không có biểu tình, thản nhiên nói: “Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nói qua, nhân số lọt vào trận chung kết là hai mươi người. Chỉ là do trước đó vừa đúng lúc có 20 đỉnh đan lô tốt mà thôi.”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều suy nghĩ cẩn thận lại, mới đột nhiên phát hiện.
Tại vòng cuối cùng lọt vào bên trong thi đấu, vị chủ trì này đúng thật là không có tuyên bố nhân số lọt vào giống như hai vòng trước mà chính là trực tiếp cho bắt đầu cạnh tranh luyện đan.
Chỉ là bởi vì ngay từ đầu Hoa Vũ Lâu đầu tiên đã nói đến hai mươi vị trí cho nên bọn họ mới nghĩ rằng đương nhiên vòng chung kết cũng có hai mươi người đứng đầu luyện đan đại sư tham gia.
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi âm thầm thổn thức, riêng mười tên luyện đan sư về sau càng thầm hận chính mình đã hiểu sai quy tắc cạnh tranh. Coi là còn rất nhiều thời gian nên không xuất toàn lực vì vậy đã bỏ lỡ thời cơ tốt.
Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra đây chính là do Hoa Vũ Lâu cố ý gây nên. Nếu một luyện đan sư ở thời điểm luyện đan không thể dốc hết toàn lực thì hắn tuyệt đối không có tư cách để làm một người luyện đan sư tiêu chuẩn.
Trừ khi có thể giống như Trác Phàm. Dù sao bất kỳ nghề nghiệp nào cũng có quy tắc đạo đức, đều là vì mở cửa sau cho cường giả.
“Chờ một chút!”
Lúc này người dường như đồng thời luyện thành linh đan với Độc Thủ Dược Vương luyện đan đại sư lại lớn tiếng kêu lên. Hắn có chút kiêng kỵ nhìn Độc Thủ Dược Vương một chút nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tâm lý không yên nên khẽ cắn môi, không phục nói: “Chủ trì, ta cùng Nghiêm lão chỉ kém trong gang tấc. Thế nhưng mà ta luyện thành là Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm. Hắn chỉ luyện thành ngũ phẩm hạ phẩm đan. Theo lý mà nói thì người thứ mười lọt vào phải là ta mới đúng!”
“Im miệng!”
Thế mà Tiểu Nhã còn chưa đáp lời, Trác Phàm đã lớn tiếng hét lên, đôi con ngươi lạnh lùng chỉ có xem thờng vô tận nói: “Vừa rồi ngươi không nghe rõ quy tắc sao. Lần này là so tốc độ không phải chất lượng. Ngay cả yêu cầu luyện đan cũng không rõ mà đã động thủ luyện đan, thua là đáng đời. Còn mặt mũi nào ở chỗ này kêu gào như chó điên? Đừng nói là các người một trước một sau luyện thành linh đan. Cứ coi như các người đồng thời luyện thành nhưng lão gia hỏa này lên tiếng trước thì cũng là lão nhân này thắng.”
Tất cả mọi người không khỏi nao nao sửng sốt.
Tình hình lúc trước trong lòng mọi người đã quá rõ ràng, Độc Thủ Dược Vương cùng Tống đại sư này xem như là đối thủ một mất một còn. Tống đại sư hận không thể đem lão nhân này đá đi.
Nhưng mà bây giờ tại sao Tống đại sư lại vì Độc Thủ Dược Vương nói chuyện?
Mọi người đều nghi hoặc, đại sảnh lầu trên cũng không thể lý giải được. Cho dù là Độc Thủ Dược Vương cũng có chút kinh dị với cách làm của Trác Phàm như thế.
Đào Đan Nương ở một bên nhìn thẳng cuống cuồng. Vốn dĩ có thể đem Độc Thủ Dược Vương đẩy ra, tại sao tiểu tử này lại đứng lên làm gì? Sở Khuynh Thành cũng không hiểu cách làm của hắn. Đôi mắt đẹp theo dõi bóng lưng cứng chắc của hắn không khỏi chớp chớp.
Thu hết biểu lộ của mọi người vào mắt, Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo, không e dè lớn tiếng nói: “ Trong lòng các ngươi suy nghĩ gì lão tử đều rõ hết. Không sai, lão tử thật sự muốn đem lão gia hỏa này đá ra ngooài. Nhưng mà lão gia hỏa này vì luyện đan đã dùng cả hai ngụm tinh huyết, vứt non nửa tính mạng để có thể ở lại. Coi như lão tử âm mưu ngâm nước nóng cũng không còn lời nào để nói. Thế nhưng vòng tiếp theo trận chung kết Đan Vương lão tử vẫn sẽ thắng như cũ!
Nhưng trong lúc này, lão tử không cho phép lão nhân này chỉ vì miệng lưỡi bao biện mà bị ép rời đi. Nếu nói như vậy chỉ có thể là sỉ nhục đối với người thân là luyện đan sư như lão tử đây!”
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Sau một khắc, tiếng vỗ tay vang như sấm rền, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trác Phàm tràn ngập vẻ sùng kính.
Đây mới là phong phạm một đời tông sư!
Quang minh lỗi lạc, khí thế bất phàm!
Cho dù là Độc Thủ Dược Vương giừo khác này ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm cũng phát ra từng tia kính ý không rõ. Bàn tay khô cạn gầy gò ngăn không được run rẩy.
Đào Đan Nương khẽ thở dài nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng. Tiểu tử này, lúc gian tà rất gian tà, lúc lỗi lạc rất lỗi lạc. Đây mới là nam nhân chân chính, trượng phu vĩ đại xứng đáng với nha đầu Khuynh Thành này.
Trong lòng Sở Khuynh Thành tràn đầy hoan hỉ, hai mắt nhìn Trác Phàm yêu thương càng sâu.
Tiếu Đan Đan thì đã hưng phấn đến run rẩy toàn thân, nam tử bá khí như vậy làm cho nàng không muốn yêu thích cũng khó.
Bọn người Tạ Thiên Dương liếc nhìn nhau, đều gật đầu tán thưởng. Tuy Trác Phàm bỉ ổi vô sỉ, không có chuyện ác nào không làm nhưng không thể nói là tiểu nhân, chỉ có thể nói là ác nhân.
Mà phần ác này lại là ác đại khí, ác anh hùng!
“Kẻ này thật kiêu hùng, ta không bằng ngươi!”
Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn Đông phun một ngụm trọc khí thật dài. Nhìn về phía bóng người của Trác Phàm, tràn đầy cảm thán. Mọi người nhìn lẫn nhau, trong lòng do dự rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tử Thiên đi đến, cười nói: “Nhị công tử nhìn tên tiểu tử kia có muốn biến thành ngưười mình?”
“Không!”
Hoàng Phủ Thanh Vân chậm rãi khóa tay, tròng mắt hơi híp trong mắt sát ý thật sâu: “Cái này gọi là một núi không thể có hai hổ. Hắn đã là kiêu hùng, làm sao chịu làm kẻ dưới? Cho nên càng phải nhanh chóng chỗ chi.”
“Vô luận như thế nào, dù hôm nay Bồ Đề Tu Căn không đến tay thì kẻ này cũng phải diệt trừ!”
Hoàng Phủ Thanh Vân nắm quyền, giọng nói ngưng trọng: “Hiện tại bổn công tử luôn có cảm giác.