Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm tối đen như mực yểm hộ cho Trác Phàm tiến thẳng một đường, hắn như một con linh miêu linh hoạt, né qua tầng tầng trạm gác, cuối cùng tiến vào trong nội viện của Hoa Vũ Lâu.

Mà ở nơi này, lần đầu tiên hắn dừng lại bước chân, hàng lông mày nhăn chặt.

Trác Phàm lấy tấm bản đồ kia ra lần nữa, nhìn bản vẽ, lại nhìn sân viện trước mắt, ánh mắt chợt cứng lại, mắng thầm: “Có người thay đổi kiểu bố trận!”

Nội viện Hoa Vũ Lâu do trận thức cấp năm thiên địa na di trận thủ hộ. Các ngõ ngách trong viện, đều sẽ chuyển động theo trận pháp mà dịch chuyển càn khôn, thay đổi phương hướng vị trí.

Theo như đánh dấu trên bản đồ, Hoa Vũ Lâu gần như một tháng mới dịch chuyển một lần, để bảo vệ an toàn của nội viện. Đừng nói ngoại nhân mà ngay cả nội bộ đệ tử các nàng, cũng căn bản không biết rõ ràng địa hình bên trong!

Nhưng Tần Thái Thanh làm lâu chủ nhất lâu của Hoa Vũ thập ngũ lâu, tất nhiên biết quy luật mỗi lần dịch chuyển, trên bản đồ cũng ghi rõ phương vị của các vị trí quan trọng trong sân viện vào lúc này.


Nhưng theo như Trác Phàm thấy, phương vị này đã sớm bị người khác động tới, không phải là vị trí cũ nữa. Cứ như vậy, hắn muốn tìm được Hộ Bảo các, thì phải thăm dò hết mọi khu vực.

“Khốn thật, càng ngày càng phiền!”

Trác Phàm thầm thở dài, đạp nhẹ cước bộ, chui vào trong sân viện, đồng thời phóng Huyết Anh từ trong cơ thể xuất ra, giúp hắn cùng thăm dò động tĩnh xung quanh.


Vụt!

Huyết Anh hóa thành một luồng sáng đỏ, đi qua từng căn phòng trống. Bất thình lình có một cỗ khí thế cường đại ập đến trước mặt, tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, thầm nghĩ là cường giả Thiên Huyền, hắn lập tức để Huyết Anh dừng lại, ẩn thân.

Đây là một căn phòng cực kỳ mộc mạc, một giường một bàn một ghế, trên bàn chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt. Mà trên giường có một lão giả đang khoanh chân ngồi đấy, người này Trác Phàm cũng quen biết, là Kiếm Tùy Phong kiếm lão thứ tám của Kiếm Hầu Phủ đi cùng với Tạ Thiên Dương đến nơi này.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng từ từ mở ra, Tạ Thiên Dương người đầy mồ hôi từ bên ngoài bước vào, hắn ta ngồi trước bàn thở hồng hộc mấy hơi.

Kiếm Tùy Phong chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe qua một đạo tinh quang sắc bén, nhìn về phía Tạ Thiên Dương, ông ta hài lòng gật đầu, cười nói: “Thiên Dương, gần đây ngươi rất nỗ lực tu luyện. Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có thể bắt kịp đại ca ngươi.”

“Hừ, phụ thân ta đã nói rồi, đại ca là thiên tài ngàn năm khó gặp của Kiếm Hầu Phủ, thành tựu sau này không có giới hạn, e rằng vượt qua cả Thần Chiếu cảnh, sao ta có thể sánh với huynh ấy được chứ?”

Tạ Thiên Dương lau mồ hô trên trán, trong mắt đầy chiến ý, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần thực lực của ta có thể bắt kịp tiểu tử kia thì ta đã mãn nguyện rồi.”

Kiếm Tùy Phong nhướng hàng lông mày, cười khẽ nói: “Ngươi nói là... tiểu quái vật Trác Phàm?”

“Đúng vậy!”

Thở dài, trong mắt Tạ Thiên Dương lóe lên một tia hối tiếc: “Bát trưởng lão, Tạ Thiên Dương từ nhỏ chưa từng làm chuyện gì hối hận. Lần duy nhất hối hận đó là lúc ở Thanh Minh Thành, bình thường ta đã không nỗ lực tu luyện, tại thời điểm Ngưng Nhi cần ta nhất, ta lại giúp không được gì!

Ta thật sự hi vọng, lần sau người đứng bên cạnh bảo vệ Ngưng Nhi là ta, mà không phải Trác Phàm!”

Mí mắt Kiếm Tùy Phong không khỏi run lên nhè nhẹ, sau đó ông thở dài nói: “ Thiên Dương, lấy thân phận của ngươi, phủ chủ sẽ không đồng ý cho ngươi cưới một nữ tử của thế gia nhị lưu đâu.”
“Ta biết, có điều...”

Khóe miệng hơi vểnh lên, Tạ Thiên Dương cười đùa ra tiếng: “Lần này tiểu tử thúi Trác Phàm dã dạy ta một cái đạo lý, chỉ cần thực lực đủ mạnh, thì thiên hạ này không có chuyện gì là ta không làm được. Các ngươi cũng thường nói U Quỷ Thất cực kỳ lợi hại, không được tùy tiện trêu chọc hắn, nhưng cuối cùng không phải hắn đã chết trong tay Trác Phàm đấy ư? Chỉ cần thực lực của bổn công tử đủ mạnh, hôn sự của ta liền do ta tự mình làm chủ, ngay cả phụ thân cũng không làm gì được ta!”

Tạ Thiên Dương cười to, lại cầm kiếm lên, đi ra khỏi phòng.

“Thiên Dương, ngươi muốn đi đâu?”

“Luyện kiếm!”

Tạ Thiên Dương quả quyết nói, trong mắt hiện lên sự kiêu ngạo không thể địch nổi: “Không Linh cửu thức, ta đã luyện thành thức thứ tư, bay giờ nên luyện thức thứ năm rồi!”
“Cái gì, ngươi đã luyện thành thức thứ tư?”

Kiếm Tùy Phong giật mình, nhìn theo bóng dáng của Tạ Thiên Dương đang bước ra ngoài, ông vui mừng gật đầu: “Xem ra lần đó nhìn thấy Trác Phàm xuất thủ, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn rất nhiều. Nếu hắn tiếp tục giữ vững nghị lực, chắc chắn rất nhanh có thể đột phá Thiên Huyền thôi, ha ha ha...”

Huyết Anh chậm rãi lui ra ngoài, Trác Phàm lắc đầu cười khổ, không ngờ Tạ Thiên Dương thực sự xem hắn thành đối thủ cần vượt qua. Nhưng vậy cũng tốt, nhìn thấy tiểu tử kia chí tiến thủ, hắn cũng yên tâm phó thác Ngưng Nhi cho tiểu tử kia rồi!

Trác Phàm lại lặng lẽ lẩn vào trong đêm, tiếp tục sử dụng Huyết Anh dò xét mỗi một căn phòng. Chỉ có điều phần lớn ở đây đều là phòng trống, khó khăn lắm mới gặp phải một chỗ có ánh sáng mà không có người!
Theo bản đồ biểu thị, bất kể Hộ Bảo các dịch chuyển như thế nào thì nó cũng sẽ ở ngay bên cạnh căn phòng của mười lăm lâu chủ, khẳng định sẽ không ở gần những phòng trống này. Chỉ là, căn phòng của những lâu chủ kia rốt cuộc nằm ở đâu?

“Đan Đan muội muội, muội để cho ta hôn một cái, chỉ một cái thôi!”

“Nghiêm công tử, chàng đừng như vậy...”

“Chậc, vị hôn phu Lâm Thiên Vũ của nàng đã bị tiểu tử kia đánh thành phế nhân, không thể cho nàng hạnh phúc được, nàng vẫn nên ở bên cạnh ta đi.”

Bỗng có giọng nói trò chuyện của đôi nam nữ truyền đến bên tai Trác Phàm. Trác Phàm khẽ giật mình, đây không phải giọng của Tiếu Đan Đan và Nghiêm Phục à, sau đó hắn vội vàng điều động Huyết Anh đi vào xem thử có manh mối gì không.


Nhưng khi Huyết Anh vừa mới tiến vào căn phòng, Trác Phàm nhịn không được giật nảy cả mình. Độc Thủ Dược Vương quả nhiên không hổ là đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, lúc đó lão tử đã đánh đồ đệ của ông ta thành kẻ sắp chết, vậy mà chỉ trong vòng ba ngày ông ta đã giúp đồ đệ mình khôi phục đến tám chín thành.

Công lực này, ít nhất phải luyện đan sư thất phẩm mới có thể làm được.


Bất quá, đồ đệ này của ông ta vừa phục hồi như cũ, sắc tâm cũng khôi phục theo. Giờ này, hắn ta đang ngồi bên mép giường, nắm chặt tay Tiếu Đan Đan không chịu buông, rõ ràng muốn mưu đồ bất chính.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
11 Tháng mười hai, 2023 14:15
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1981 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK