Mục lục
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai biết tiểu tử này, có đột nhiên dùng cái đấu pháp đồng quy vu tận gì đó hay không?

Nếu là như thế, lão coi như không đáng giá.

Mọi người ở phía trên lâu đài chủ, ngay từ đầu còn đang lo lắng cho Trác Phàm, nhưng hiện tại, dĩ nhiên đều bị kinh ngạc đến ngây người. Đây chính là ác ma Trác Phàm trong truyền thuyết? Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm.

Thế nhưng ngay trong nguy hiểm này, một đám nữ tử Hoa Vũ Lâu đều phát hiện trên người hắn có bá khí mà hiếm ai có được.

Tình cảnh này, rõ ràng Trác Phàm lấy ít đấu nhiều, lấy yếu đấu mạnh, nhưng dường như hắn mới là người mạnh nhất ở đây, ngạo nghễ nhìn xuống tất cả mọi người.

Mà đám người Hoàng Phủ Thanh Vân, ngược lại càng kiêng kỵ với Trác Phàm nhiều hơn. Hai bên so sánh với nhau, về khí thế ngược lại đã bị yếu hơn hắn!


Như lúc nãy Ngũ trưởng lão đối địch với Trác Phàm, Trác Phàm dám lấy tính mệnh đi đánh cược một lần, nhưng Ngũ trưởng lão lại không có can đảm này, cho nên sau cùng Trác Phàm thắng, Ngũ trưởng lão ngược lại như chịu thiệt thòi hơn.

Rõ ràng là chính mình xông lên trước, nhưng lai bị hai thanh liêm đao( lưỡi hái) của người ta dọa cho hoảng sợ trở về, mất hết mặt mũi.

“Đây chính là hào khí nam nhân, cuối cùng ta đã gặp được một nam nhân thực thụ. Mà nam nhân này, là phu quân ta...”


Tiếu Đan Đan vẻ mặt đầy hoa si, nhìn đến hai mắt nổi đầy đào hoa, càng thêm mê say.

Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, nhưng khi ánh mắt hướng về Trác Phàm, trong lòng lại không lý do có cảm giác tự hào. Phu quân ta vốn nên là một người giống vậy, anh hùng cái thế!

Giữa đài thi đấu luyện đan, Ngũ trưởng lão rõ ràng vừa mới đánh một trận mất hết thể diện, trong lòng không khỏi thầm giận, nhưng không đợi hắn lần nữa phóng người qua. Trác Phàm đã nhếch miệng cười một tiếng, đem Bồ Đề Tu Căn kia thu vào trong nhẫn Lôi Linh, sau đó cười nhạo nói: “Lão tử không bồi các ngươi chơi nữa, cáo từ!”

Vừa dứt lời, Trác Phàm đạp chân lấy đà, mở ra một đôi Lôi Dực, trong nháy mắt hướng mái vòm bay đi. Đúng như dự tính mà phá vỡ một lỗ hổng trên trần nhà thoát đi.

“Hừ, muốn chạy trốn, chạy đi đâu?”

Không khỏi giận quát một tiếng, ngũ trưởng lão đạp chân xuống, cơ thể bỗng xông lên phía trên. Chỉ qua mấy hơi thở, liền đuổi kịp tốc độ Trác Phàm.

Bất quá Trác Phàm tựa hồ sớm đã ngờ tới, trong mắt lóe lên tinh quang, Lôi Vân Dực lần nữa hóa thành một đầu roi dài, hung hăng quất tới: “Cút ngay cho lão tử!”

“Hừ, nhãi ranh, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có ma bảo ư?”

Không khỏi lạnh hừ một tiếng, ngũ trưởng lão đã sớm chuẩn bị, trong tay lóe lên ánh sáng, một cái đại chùy ghê gớm toàn thân đỏ thẫm liền xuất hiện ở trong tay lão, tiếp theo hai tay vung mạnh, hung hăng nện xuống Trác Phàm: “Nếu ngươi có gan, thì lại đến lấy thương hoán mệnh cho lão phu a!”

“Ma bảo Ngũ phẩm!”

Tròng mắt ngăn không được co rụt lại, Trác Phàm khẽ cắn răng, không dám thất lễ, vội vàng đem Lôi Vân Dực thu hồi, hóa thành hai cái khiên cản ở trước người.

Bây giờ đối phương có ma bảo ngũ phẩm, không phải thời điểm tốt để lấy thương tổn đổi tính mệnh, rất có thể mệnh chưa kịp đổi đến, thì mạng nhỏ của mình đã chơi xong.

Đoàng!

Sau một tiếng vang chấn thiên động địa, Trác Phàm như một viên sao băng bị giáng xuống, “rầm” một tiếng bị nện xuống dưới đất, đống bụi bay ra mịt mù. Đợi bụi mù tán đi, toàn bộ đài đã triệt để hóa thành một đống phế tích không còn nguyên vẹn.

Thấy tình cảnh này, bọn người Sở Khuynh Thành không khỏi kinh hãi, Tiếu Đan Đan muốn vội vã nhảy xuống tìm Trác Phàm, nhưng lại bị Mẫu Đơn lâu chủ kéo lại.
Bọn người Long Cửu liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện vẻ ngưng trọng.

Ngũ trưởng lão U Minh Cốc chính là cao thủ luyện thể, một đập này của lão vừa nhanh vừa mạnh, dù thực lực Trác Phàm có mạnh hơn nữa, chỉ sợ không chết cũng phải trọng thương. Tình cảnh như thế, thật sự hung hiểm vạn phần, nhìn đến thế sự bất đắc dĩ, cho dù có đắc tội Đế Vương Môn, bọn họ cũng phải ra tay cứu hắn.

Ngũ trưởng lão chậm rãi rơi xuống, búa lớn trong tay rầm một tiếng đập xuống đất, làm cho cả vùng đều ngăn không được run rẩy ba lần.

Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn đống đổ nát kia, lại nhìn ngũ trưởng lão cao ngạo hất đầu, không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Ngũ trưởng lão không hổ là cao thủ luyện thể có một không hai của U Minh Cốc, coi như so với Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn chúng ta, chỉ sợ cũng không thua bao nhiêu.”
“Nhị công tử quá lời, ha ha ha...”

Ngũ trưởng lão lắc đầu cười khẽ, nhưng trên mặt lại rất đắc ý. Hắn vốn luôn cực kỳ tự ngạo đối với luyện thể chi pháp của mình, Hoàng Phủ Thanh Vân xem như nói đến trong tâm hắn.

Quay đầu lại nhìn đống đổ nát kia, Hoàng Phủ Thanh Vân cười khẽ một tiếng: “Lấy thực lực của ngũ trưởng lão, tiểu tử kia hiện tại đoán chừng không chết cũng bị trọng thương không thể cử động. Không biết ngũ trưởng lão có thể đáp ứng một thỉnh cầu của bổn công tử? Nếu tiểu tử kia không chết, xin ngũ trưởng lão nhường ta vì thất trưởng lão của quý cốc báo thù, để bổn công tử tự thân kết liễu hắn!”

Nói đến đây, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân đã hiện ra sát ý trần trụi.

Ngũ trưởng lão lòng dạ biết rõ, hắn sớm biết sát ý của tên tiểu tử này, liền thuận nước giong thuyền, cười to nói: “Ha ha ha... Người khác có lẽ không thể, nhưng nếu nhị công tử đã yêu cầu, ngươi cứ việc động thủ, chỉ là đầu hắn lão phu muốn đem về giao nộp cho trong cốc.”
“Ngũ trưởng lão hiểu rõ đại nghĩa, bổn công tử ngày sau tất có hậu tạ!”

Nhẹ nhàng ôm một quyền đáp lễ, Hoàng Phủ Thanh Vân ngược lại đi tới hướng về nơi phế tích, sát ý trong mắt không che giấu chút nào.

Từ xưa một núi không thể chứa hai hổ, có lẽ đây chính số mệnh của cả hai ta, bổn công tử muốn tự tay giải quyết ngươi mới an tâm.

Hoàng Phủ Thanh Vân trong lòng suy nghĩ, từng bước một tiến về phía trước đi đến. Bọn người Sở Khuynh Thành, cũng nhìn chằm chằm cái chỗ kia, trong lòng vội vàng, sợ hắn thật sự tìm ra Trác Phàm, mà Trác Phàm còn sống lại bị hắn một chưởng đánh chết.


“Cửu thúc, muốn động thủ sao?”


Sở Khuynh Thành lo lắng nhìn về phía Long Cửu.


Nhưng Long Cửu chỉ có một con mắt, càng không ngừng co lại co lại, chăm chú nhìn cái phế tích kia, lại lặng yên không lên tiếng, tựa hồ còn đang suy nghĩ, điều này không khỏi làm Sở Khuynh Thành trong lòng gấp hơn...




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
11 Tháng mười hai, 2023 14:15
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1981 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK