“Nhiều như vậy sao?”
“Tất nhiên, cho nên tôi mới nghĩ thời buổi bây giờ khó xin việc, chi bằng tự gây dựng sự nghiệp. Mình theo hình tượng loli đáng yêu, biết đâu lại có thể thành công”.
“Ha ha”, nghe thấy giấc mơ tươi đẹp của cô ta, anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Trông cô ta chẳng khác nào một cô gái mới lớn chưa trải sự đời tràn ngập chờ mong với tương lai.
Một lát sau bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Dường như ông bác sĩ cũng quen với hoàn cảnh này, giải thích cho Tiêu Mị Mị.
“Ông ấy vẫn mắc bệnh cũ thôi, chuẩn bị thay máu đi”.
Bệnh cũ…
Thứ bệnh cũ này nếu muốn điều trị thì phải mất hơn hai mươi nghìn. Đối với Tiêu Mị Mị, đây là chuyện rất quen thuộc.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã gần tối. Cô ta vừa mới ngồi lên ghế nghỉ ngơi thì chuông điện thoại đã réo lên inh ỏi.
Người gọi đến là một dãy số xa lạ. Sau khi cô ta nghe máy, đối phương lập tức hung dữ chửi bới.
“Con mẹ nó mày là Tiêu Mị Mị phải không?”
Cô ta thoáng sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng.
“Ông là ai, tôi không quen biết ông. Đừng có chửi bới lung tung”.
“Mày không biết tao nhưng tao biết mày. Mau tới tiệm cơm Thiên Phúc ngay cho tao. Con mẹ vô dụng của mày làm khách hàng bị thương, mau cút tới đây bồi thường”.
Nghe thấy thế, cô ta thấy đau cả đầu.
“Mẹ tôi…”
Sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt. Cô ta luống cuống nhìn anh.
“Thiên Hạo, mẹ tôi xảy ra chuyện rồi. Tôi phải lập tức đi tới đó”.
“Vậy thì đi thôi, còn chờ gì nữa”.
May mà tối nay có Trần Thiên Hạo bên cạnh, cô ta mới không bị chân tay luống cuống. Bao nhiêu năm lủi thủi một mình chiến đấu với trò đời nghiệt ngã, giây phút ấy khiến cô ta bỗng cảm thấy có một chỗ dựa thật tốt.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới tiệm cơm ở ven đường.
Ngày thường mẹ của Tiêu Mị Mị rửa bát thuê ở đây. Cô ta không tài nào hiểu nổi tại sao mẹ mình lại có thể làm người khác bị thương. Đến khi vào trong, cô ta mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra là trong lúc thu dọn bạn đĩa, mẹ cô ta trượt chân ngã khiến mảnh vỡ bắn vào khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh.
Thật ra cũng không phải vấn đề gì to tát. Bắp chân người đó bị quệt cho một vết, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều mà thôi.
“Con mụ vô dụng này, không làm được cái trò trống gì hết. Tôi thuê bà về còn có ích gì?”
Ông chủ quán to béo đang chỉ vào một người phụ nữ tóc hoa râm gầy yếu mà xỉ vả. Bà ấy chính là Lưu Thúy Liên, mẹ của Tiêu Mị Mị. Giờ phút này bà ấy đang bị dọa sợ nước mắt giàn giụa.