“Woa, bộ vest sếp Mãnh mặc đúng là hàng hiệu, phải cỡ mấy chục nghìn tệ”.
“Sếp Mãnh à, anh biết nhiều hàng hiệu, anh xem áo em đang mặc này, chất liệu thế nào?”
Nhân viên nữ cong mông, nửa người trên áp sát vào người Mãnh Quân, thấp thoáng qua cổ áo trễ hình chữ V là vòng một đẫy đà, khiến hắn ta thèm chảy nước miếng.
“Được chứ”.
“Vừa to vừa trắng”.
Nhân viên nữ đó nhoẻn miệng cười tít mắt.
“Em bảo anh xem chất liệu áo chứ có bảo anh xem thứ trong áo đâu”.
Nói rồi, đôi môi đỏ rực của cô ta ghé sát bên ta Mãnh Quân, thở ra một luồng hơi nóng.
“Sếp Mãnh, anh có muốn xem các chỗ khác có trắng hay không nào?”
Mãnh Quân nuốt nước bọt “ực” một cái rồi lấy tay vỗ lên mông nhân viên nữ đó, cười lớn.
“Đợi anh xử xong Hoa Nhụy rồi chắc chắn sẽ cho em biết tay”.
Nói rồi, hắn vẫn không nỡ rời tay khỏi bờ mông cong của nhân viên nữ đó, mắt vẫn dán chặt vào chỗ áo trễ cổ, mãi lúc sau mới chịu quay người đi tìm bóng dáng Hoa Nhụy.
Mái tóc đen nhánh, nước da trắng ngần cùng phong cách ăn mặc kín đáo vẫn không che giấu được dáng vẻ yêu kiều của Hoa Nhụy. Cô ta đang đứng trong quầy lễ tân, dùng máy tính thanh toán hóa đơn.
“Hoa Nhụy”.
Mãnh Quân ôm bó hoa, mỉm cười bước đến.
Hoa Nhụy đang giúp đồng nghiệp tính tiền hoa hồng cho thuê một căn biệt thự.
Vừa nghe tiếng Mãnh Quân gọi mình, cô ta lập tức lo lắng đến phát run.
Ánh mắt cô ta thoáng có chút hoảng loạn, đoạn ngẩng đầu lên nhìn Mãnh Quân.
Cô ta gắng gượng nở một nụ cười.
“Sếp Mãnh, anh đến rồi à”.
Gương mặt phúng phính của Mãnh Quân thoáng hiện một nụ cười quyến rũ mà hắn tự cho là vốn có của giới thượng lưu.
“Hoa Nhụy, những lời tôi nói, em suy nghĩ tới đâu rồi?”
“Nhận lời tôi đi, chỉ cần đồng ý với tôi thì ngay lập tức em sẽ có hơn hai triệu tệ tiền hoa hồng”.
“Hơn thế, tôi sẽ nuôi em, hàng tháng sẽ đưa em thêm một trăm nghìn tệ tiêu vặt nữa”.
Vẻ mặt Hoa Nhụy có chút bối rối.
Cô ta khẽ lắc đầu.
“Không, sếp Mãnh, tôi chỉ muốn dựa vào sự nỗ lực của chính mình thôi”.