Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trần Thiên Hạo cảm thấy bối rối, anh an ủi Hoa Nhụy mấy câu, cuối cùng bảo Thanh Long sắp xếp tất cả, đưa di thể Hoa Tiểu Bình về nhà.  

 

Mà anh đến phòng bệnh cách ly, phòng bệnh của Lưu Tiểu Nguyệt.  

 

"Tiểu Nguyệt, chúng ta xuất viện thôi".  

 

Trần Thiên Hạo mỉm cười với cô.  

 

Hôm nay là ngày phải đón cô, Trần Thiên Hạo đương nhiên phải nhớ. Chỉ có điều đến hơi muộn thôi.  

 

"Thiên Hạo, anh bận cái gì mà giờ mới đến vậy".  

 

Tâm trạng Trần Thiên Hạo hơi nặng nề, cái chết của Hoa Tiểu Bình gây ra đả kích lớn cho anh. Anh cứ tưởng cơ thể ông ta đã khỏe lên nhưng không ngờ chỉ là ánh sáng lóe lên trước khi vụt tắt.  

 

Đương nhiên anh vĩnh viễn không biết được, Tiết Thiên Linh là người âm thầm tiễn Hoa Tiểu Bình về trời.  

 

Giọng của anh có hơi khàn khàn.  

 

"Một người bạn của bố anh qua đời, anh giúp họ xử lý".  

 

Vẻ mặt của Lâm Tiểu Nguyệt trở nên lo lắng, cô tiến lên an ủi anh.  

 

"Xin lỗi Thiên Hạo".  

 

"Không sao chỉ là bạn bè bình thường".  

 

Trần Thiên Hạo mỉm cười.  

 

Lâm Tiểu Nguyệt bất giác cảm thấy lo lắng, tim đập thình thịch, cô đang nghĩ không biết Trần Thiên Hạo có đưa cô đến nhà họ Trần không?  

 

"Tiểu Nguyệt, con cùng Trần Thiên Hạo về nhà đi, chỗ này để bố thu dọn cho", Lưu Cảnh Minh đứng bên nói.  

 

Lâm Tiểu Nguyệt cảm kích nhìn ông ta, đối phương mỉm cười đáp lại.  

 

"Ừm, vậy cũng được, về nhà chúng ta".  

 

Trần Thiên Hạo gật đầu, sau đó nhìn Lưu Cảnh Minh nói.  

 

"Bố là bố Tiểu Nguyệt, sau này cũng là bố con, bố, bố ra ngoài một chút, con có chút chuyện muốn hỏi bố".  

 

Lưu Cảnh Minh bất ngờ, kêu á một tiếng, cảm thấy hơi vui.  

 

Sau khi ra ngoài, Lưu Cảnh Minh hỏi.  

 

"Thiên Hạo, con đang muốn hỏi sức khỏe của Tiểu Nguyệt có ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng không hả?"  

 

"Không".  

 

Trần Thiên Hạo lắc đầu.  

 

Anh chăm chú nhìn Lưu Cảnh Minh, nói tiếp.  

 

"Con muốn hỏi, bố có biết trên người Lưu Bá Thiên có hình xăm đầu sói nào không?"  

 

Lưu Cảnh Minh hơi sững sờ, ông ta nhíu mày, nói thầm.  

 

"Hình như bố chưa từng thấy. Lưu Bá Thiên chưa bao giờ cởi đồ trước mặt bọn bố".  

 

"Phiền bố nhớ lại giúp con", Trần Thiên Hạo truy hỏi đến cùng.  



Lưu Cảnh Minh nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK