Hai người họ đang ở một mình với nhau, đây là cơ hội tốt để giành được tình cảm của anh.
Xã hội bên ngoài quá hiểm ác.
Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Trần Thiên Hạo lo lắng cho bệnh tình của cô ta, không dám khiến cô ta đau buồn nên cũng không tiện làm gì quá tàn nhẫn.
Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn quyết tâm dán lên người anh.
“Thiên Hạo, em muốn sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh”.
Cô ta càng ngày càng to gan hơn, dứt khoát cởi áo ngoài, để lộ dáng người đầy đặn.
Tuy vòng một không to bằng Hoa Nhụy nhưng cũng căng tròn nõn nà.
Bờ mông cong tròn cùng với vòng eo con kiến.
Dù sao Trần Thiên Hạo cũng là đàn ông, thấy cảnh tượng này không khỏi máu nóng sôi trào.
“Tiền Cẩm Lâm, tôi giận đấy”.
Anh trừng mắt nhìn cô ta, cả giận quát.
Lần này anh thật sự nổi nóng.
Tiền Cẩm Lâm đã nhìn ra điểm yếu của anh từ lâu. Về mặt tình cảm, tuy anh cứng miệng không chịu thừa nhận nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thật.
“Anh giận hả? Thế anh đánh em đi?”
“Roi da à? Hay là keo nến?”
Cô ta cắn môi dưới, hai chân quấn chặt lên người anh treo lủng lẳng.
Trong lòng lại càng hạ quyết tâm.
Hôm nay cô ta không có được anh thì sẽ có lỗi với bản thân mình.
Cả người cô ta dán sát lên người anh, tranh thủ lúc anh vẫn đang đờ người ra.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai vang lên ở ngoài cửa.
Khiến hai người đang quấn lấy nhau phải giật mình thon thót.
Sắc mặt anh hơi ngượng ngập, dứt khoát đẩy Tiền Cẩm Lâm ra xa.
Cô ta nhìn về phía người vừa lên tiếng, tức giận tới mức lúm đồng tiền cũng run rẩy.
Cô ta nghiến răng ken két.
Lạnh lùng nói.
“Giám đốc Hoa, cô làm gì vậy hả?”
Hoa Nhụy xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống.
Cô ta vốn định trả lại áo khoác cho Trần Thiên Hạo.