Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thì em cũng đang dựa vào chính bản thân em đó thôi”.  

 

Mãnh Quân nhìn người Hoa Nhụy một lượt, đặc biệt là vòng một quyến rũ qua bộ áo đồng phục màu đen của cô ta khiến hắn ta nuốt nước bọt ừng ực.  

 

Qua ánh mắt nham hiểm của hắn ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra được đó là “của ngon vật lạ” chưa được khám phá.  

 

Nếu như không phải đang đứng trước mặt mọi người thì hắn ta đã đè cô ta ra đất và sàm sỡ rồi.  

 

“Sếp Mãnh, xin anh tôn trọng tôi, tôi không phải thứ người tạp nham ấy”.  

 

Câu nói này lập tức khiến các nhân viên nữ khác bắt đầu khó chịu.  

 

Một người bước thẳng lên trước, ném máy tính vào người Hoa Nhụy rồi tức giận nói.  

 

“Hoa Nhụy, cô nói ai là loại người tạp nham?”  

 

Cô ta nhìn Hoa Nhụy một lượt rồi mỉa mai.  

 

“Cô em giả vờ ngây thơ, thanh cao gì chứ? Tôi đây chưa bao giờ thấy ai to gan như cô em. Chắc cô em cũng qua tay khối thằng rồi nên mới có gan này nhỉ?”  

 

Mãnh Quân khẽ chau mày.  

 

“Tiểu Vương, cô làm gì vậy, đừng làm cô ấy sợ”.  

 

“Sếp Mãnh, em nói thật, thứ đàn bà ham vật chất này lòng tham vô đáy, anh đừng vội coi trọng, tin tưởng quá để rồi tiền mất tật mang đấy”.   

 

“Anh xem tôi này, trước giờ mới yêu một lần, vẫn còn hệt như thiếu nữ đây này”.  

 

“Cô đừng có mà lừa tôi”.   

 

Mãnh Quân không nỡ rời mắt khỏi cơ thể đối phương nhưng vẫn đành quay sang nhìn Hoa Nhụy.  

 

Hắn nhìn cô ta khom người nhặt máy tính lên, thân hình đầy đặn của cô ta khiến hắn phải nuốt nước bọt.   

 

Quay sang nhìn các nhân viên khác ở sau lưng, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ si mê khó tả.  

 

Những người khác đều bĩu môi, nở một nụ cười hiểu ý rồi lần lượt rời đi, không quan tâm đến hai người họ nữa.   

 

Đương nhiên là Mãnh Quân không kiềm chế nổi nữa rồi.  

 

Hắn ta lao thẳng về phía Hoa Nhụy rồi đè cô ta xuống.  

 

“Anh đây nhịn cô em lâu lắm rồi đấy, cô em chiều anh đi”.  

 

“Buông… buông tôi ra”.  

 

Hoa Nhụy hét toáng lên.  

 

“Cứu tôi với”.  

 

Miệng vẫn không ngừng kêu la, mắt lại thấy những người khác vẫn lần lượt rời đi, cô ta bỗng cảm thấy vô cùng thất vọng.  

 

Kêu la trong nỗi hụt hẫng.  

 

“Buông… buông tôi ra”.  

 

Cô ta kêu gào thảm thiết rồi bật khóc.  

 

Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đến trước cửa phòng kinh doanh.  

 

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu la thảm thiết ở phía góc khuất.  

 

Những người khác vẫn dửng dưng ở phía xa.  

 

Cả hai chợt sững người.  

 

Tiểu Lưu – nhân viên nữ thấy có người đến, lại vừa cao vừa đẹp trai, ngay lập tức đon đả tới đón chào.  

 

Thấy đối phương đi cùng với nữ, cô ta cũng không dám quá chớn.  

 

Tiểu Lưu khẽ cúi chào, thoáng lộ ra vòng một đẫy đà rồi mỉm cười nói.  

 

“Chào anh, anh định mua nhà ạ?”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK