Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiền Cẩm Lâm mỉm cười với bà cụ, bỗng cảm nhận được một ánh mắt đằng đằng sát khí.  

 

Cô ta đỏ mặt, bèn cuộn người lại rồi trùm chăn kín đầu.  

 

“Tiền Cẩm Lâm, ai cho cô nói nhăng nói cuội vậy hả?”  

 

Trần Thiên Hạo hạ giọng, giận dữ hỏi.  

 

Trốn trong chăn, Tiền Cẩm Lâm toét miệng cười.  

 

Đoạn cô ta hắng giọng, yếu ớt đáp.  

 

“Tôi đâu có nói anh là chồng tôi, do họ nói lung tung mà”.  

 

“Cô…”  

 

Trần Thiên Hạo tức đến mức chỉ biết thở dài.  

 

Sau khi quay lại với Lưu Tiểu Nguyệt, để tránh xảy ra sự cố về sau, anh buộc phải giữ khoảng cách với Tiền Cẩm Lâm.  

 

Anh không đành lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.  

 

Bác sĩ đến kiểm tra.  

 

Họ đo thân nhiệt và huyết áp cho Tiền Cẩm Lâm, sau đó sắp xếp cho cô ta chụp CT toàn thân.  

 

Trước khi rời đi, bác sĩ còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo.  

 

“Anh làm chồng mà thiếu trách nhiệm quá, để vợ bị thương một mình đi khám bệnh, anh không cắn rứt lương tâm à?”  

 

Trần Thiên Hạo hơi khó xử.  

 

Anh định giải thích rằng mình không phải là chồng của Tiền Cẩm Lâm, thì cô ta đã nói chen vào.  

 

“Bác sĩ à, chồng tôi vì gia đình mà làm việc bất kể ngày đêm, anh ấy cực khổ lắm. Bác sĩ đừng trách anh ấy nhé. Tôi cũng mới thông báo tình hình, anh ấy vừa hay tin là lập tức đến đây ngay”.  

 

“Ừm, vậy do tôi trách nhầm anh rồi.”  

 

Giọng nói cũng dịu đi phần nào, bác sĩ dặn dò họ cần chú ý những gì trong quá trình chụp CT toàn thân rồi rời khỏi phòng.  

 

Trần Thiên Hạo đành ngậm đắng nuốt cay, chỉ biết hung dữ trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm một cái.  

 

Cô ta lập tức sợ sệt trùm chăn kín đầu, rồi lại lén cười khì trong chăn.  

 

Trần Thiên Hạo thật sự hết cách với Tiền Cẩm Lâm.  

 

Nghe thấy tiếng cô ta nén cười trong chăn, anh bèn húng hắng bảo.  

 

“Đừng quậy phá nữa, được không?”  

 

Những ngón tay thon dài túm lấy tấm chăn rồi kéo xuống, để lộ đôi mắt to tròn đầy linh hoạt.  

 

Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Trần Thiên Hạo, hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.  

 

Vẻ mặt dần nghiêm lại, Trần Thiên Hạo nói.  

 

“Cô có thông tin gì về người đó không?”  

 

“Có!”  

 

Tiền Cẩm Lâm lấy một chiếc cúc áo từ dưới gối nằm ra.  

 

Cúc áo đầu sói!  

 

“Đây là…”  

 

Trần Thiên Hạo kinh ngạc.  

 

Cúc áo đầu sói giống y hệt.  

 

Anh sốt sắng nhìn Tiền Cẩm Lâm.  

 

“Tôi đã giật được nó từ trên người của kẻ đó”, Tiền Cẩm Lâm nhíu mày, thành thật nói.  

 

“Còn gì khác nữa không?”  

 

Trần Thiên Hạo hỏi tiếp, lòng chợt mơ hồ cảm thấy mong chờ.  

 

“Còn…”  

 

Tiền Cẩm Lâm nhớ đến câu nói mà người đó đã để lại trước khi đi.  

 

Muốn tìm được người đó thì đến nhà họ Bạch ở Đế Đô.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK