Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Tài nấu nướng của tôi cũng được lắm".  

 

"Tùy, tôi thế nào cũng được".  

 

Trần Thiên Hạo vào phòng cô ấy, bên trong phòng con gái có mùi hương dịu nhẹ, có điều hơi bừa, trên giường để đủ loại quần áo.  

 

"Ha ha, tôi mới bắt đầu livestream, đang trong giai đoạn đầu nên chưa sửa sang được chỗ này".  

 

"Cậu livestram kiếm được bao nhiêu tiền", Trần Thiên Hạo hỏi.  

 

"À... hiện nay không kiếm được tiền, có điều chỉ cần tôi nỗ lực là được", Tiêu Mị Mị cười nói.  

 

Trên du thuyền, Tiêu Mị Mị vì bảo vệ anh nên đã mất công việc, Trần Thiên Hạo sao không biết chứ. Lần này anh đến Đế Đô, việc đầu tiên phải làm là mở một công ty để ổn định địa vị.  

 

Dù sao anh không có bằng chứng xác thực, không thể cứ thẳng đến nhà họ Bạch rồi bảo tôi tìm được bằng chứng về cái chết của bố tôi ở nhà các người.  

 

Vậy nên anh muốn phát triển trước, sau đó tiếp cận nhà họ Bạch để tìm ra sự thật phía đằng sau.  

 

"Hay là đừng nấu, tôi mời cậu ăn".  

 

"Cậu mời tôi? Không ổn đâu, cậu đến Đế Đô thì phải là tôi mới cậu mới đúng chứ", Tiêu Mị Mị khó xử đáp.  

 

"Chúng ta là bạn, cần gì phải suy nghĩ nhiều thế, đi nào".  

 

Trần Thiên Hạo nói xong liền quay người đi ra ngoài. Tiêu Mị Mị do dự đi theo.  

 

"Cậu đợi tôi, tôi nấu cơm cho bố đã".  

 

Lên chiếc xe mini, Tiêu Mị Mị vừa lái xe vừa không ngừng nhìn hàng cơm bên đường. Mặc dù Trần Thiên Hạo bảo mời khách nhưng cô ấy không thực sự muốn để anh mời.  

 

Nhất định phải là mình mời, vậy nên cô ấy đã mang theo tất cả tiền tiết kiệm của mình.  

 

Đây là sinh hoạt phí một tháng tới của cô ấy đó.  

 

"Hay là chúng ta ăn ở đây đi, món cá của họ ngon lắm".  

 

Tiêu Mị Mị chỉ vào nhà hàng Cá Đầu Vương rồi nói.  

 

Trần Thiên Hạo nhìn, nhà hàng không lớn, sau đó lắc đầu.  

 

"Đi về phía trước, đi chỗ đó".  

 

Trần Thiên Hạo chỉ tòa nhà cao tầng phía trước, bên trên viết khách sạn Áo Long.  

 

Tiêu Mị Mị nhìn, không kìm được cảm thấy đau thận. Đây chính là khách sạn bảy sao xịn xò nhất Đế Đô, một quả dưa leo cũng hơn một nghìn tệ.  

 

Chẳng nhẽ hai người đến đó ăn hai quả dưa leo rồi đi ra hả.  

 

Tim cô ấy run rẩy, lắc đầu mỉm cười.  

 

"Hay là thôi, chỗ ấy đắt lắm, chúng ta không ăn nổi đâu".  

 

"Không sao, chúng ta đi ăn chỗ nào đắt đắt tí xem cơm của họ như thế nào", Trần Thiên Hạo cười nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK