“Thiên Hạo, cậu đừng có chấp nhặt với loại người này làm gì. Chúng ta không ăn nữa, mau đi thôi”.
“Không được đâu, ván cược đã bắt đầu rồi, bây giờ mà đi là đồng nghĩa với việc nhận thua, phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tôi”, Mễ Đại Bảo đứng bật dậy chặn đường.
Anh không thèm đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn gã. Gặp phải loại người này phải ra tay dạy dỗ còn sợ làm bẩn tay anh.
“Mị Mị, cậu cứ ngồi xuống chờ đã. Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?
Trần Thiên Hạo lên tiếng trấn an Tiêu Mị Mị.
Cô ta nhớ tới cuộc chiến đấu của anh trên du thuyền, thầm nghĩ anh quả thực rất lợi hại. Nhưng mà bây giờ không phải chuyện đánh nhau, mà là so mối quan hệ. Anh vừa mới tới Đế Đô, đến cả đường còn không biết đi thì làm sao người ta coi anh ra gì được.
Hơn nữa, đòi xin lỗi sao? Là vì mang thức ăn lên chậm? Hay là vì nghi ngờ anh không có tiền đi ăn chực?
Cho dù là vậy cũng không đến lượt đối phương bắt anh phải xin lỗi…
“Anh Trần, anh Trần…”
“Xin hỏi ai là anh Trần?”
Ngô Khánh ăn mặc chỉnh tề chạy hớt hải tới, sắc mặt bất an, cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.
Đúng lúc đụng trúng một nhân viên phục vụ phản ứng chậm chạp, bị anh ta đạp ngã xuống đất.
“Mẹ nó, không biết mở to mắt ra mà nhìn à?”
Anh ta giẫm lên người nhân viên phục vụ nhảy vọt tới cạnh bàn Trần Thiên Hạo đang ngồi.
Sau khi nhìn thoáng qua dãy số ký hiệu trên bàn ăn, anh ta lập tức xác nhận được thân phận của anh.
Động tác cung kính giơ hai tay lên cao, anh ta trả lại thẻ ngân hàng cho anh.
“Anh Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến anh phải chờ lâu như vậy. Đây là thẻ của anh”.
Anh không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, chỉ dửng dưng nhận lại thẻ.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
Thật, thật sự đến xin lỗi sao? Ôi trời, khiến quản lý khách sạn Áo Long phải đích thân đứng ra nhận lỗi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô ta cảm thấy mình không hề hiểu gì về con người của anh.
Mễ Đại Bảo ngồi bên cạnh khiếp sợ tới mức ngã lăn khỏi ghế.
“Mẹ kiếp! Sao lại như vậy được? Tao không nhìn lầm đấy chứ?”
Ngô Khánh trưng ra vẻ mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng dò hỏi.
“Anh Trần, mong anh hãy cho chúng tôi cơ hội bù đắp. Hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ đồ ăn anh đã gọi, đồng thời cũng tặng anh một chai rượu vang Lafite năm 82”.
“Anh thấy chúng tôi giải quyết như vậy có được hay không?”
“Vãi chưởng”.