Ông ta giận đến mức toàn thân run rẩy, tiến lên trước tát vào mặt Hoa Nhụy.
Gương mặt hồng hào của Hoa Nhụy lập tức xuất hiện dấu tay đỏ ửng.
Mặt cô ta hiện lên vẻ oán hận, cô ta ngẩng đầu nhìn bố mình, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt.
"Hoa Tiểu Bình, tôi hận ông".
Hoa Tiểu Bình đánh xong liền hối hận, ông ta ngẩng đầu tu sạch chai rượu trong tay, sau đó liền vứt chai rượu xuống đất.
"Tao tiêu hết tiền rồi, có muốn trả cũng chẳng trả được".
"Mày tự giải quyết đi, một là gả cho Phùng Bân, hai là bảo Lão Hắc đánh chết tao".
"Dù sao tao cũng không muốn sống nữa".
Hoa Tiểu Bình ra vẻ vô lại, đi đến trước giường ngửa đầu ngã xuống.
Hoa Nhụy mím môi, nước mắt lăn dài.
Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh, không biết phải nói gì.
Ông bố này đúng là quá tệ, nếu như không vì từng là lính xông pha giết địch, chắc Trần Thiên Hạo đã tiến lên đánh ông ta một trận rồi.
Hoa Nhụy lau nước mắt, hít sâu một hơi.
Sau đó cố gắng mỉm cười với Trần Thiên Hạo.
"Anh Trần, để anh chê cười rồi, chúng ta đi thôi".
Trần Thiên Hạo gật đầu, lúc này đúng là nên để hai bố con họ bình tĩnh chút.
Anh vừa định rời đi.
Hoa Tiểu Bình đã bò dậy, choáng váng túm lấy cổ áo Trần Thiên Hạo.
"Thằng nhãi, nếu mày mà thực sự thích con gái tao thì mày đưa tao một triệu đi".
"Ông nghèo đến điên rồi sao?"
Hoa Nhụy đẩy Hoa Tiểu Bình ra, dưới sự kích thích của men rượu, cơ thể Hoa Tiểu Bình loạng choạng, ông ta ngồi xuống đất.
Ông ta không bỏ cuộc, giãy giụa đứng dậy tiếp tục tóm lấy Trần Thiên Hạo.
Hoa Nhụy thấy vậy liền kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.
"Anh Trần, bố tôi uống hơi nhiều, chúng ta mau đi thôi".
Nói thật nếu như có thể dùng một triệu để giải quyết chuyện của Hoa Nhụy, Trần Thiên Hạo cũng sẽ bỏ ra số tiền này.
Chỉ là Hoa Tiểu Bình đang say, có một số chuyện không thể nói rõ được.
Khi đi đến cửa.