Anh xoay người đi vào tầng hầm. Đôi mắt, cánh tay và bàn tay của Kẻ Ác đều được quấn băng, đôi tai vừa nghe thấy tiếng động đã khẽ rung lên, hắn lập tức quỳ xuống sàn.
“Chủ nhân”.
Gương mặt Trần Thiên Hạo lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đứng dậy đi”.
Kẻ Ác đứng dậy, đứng ở bên cạnh với bộ dạng thấp thỏm, hơi ngẩng đầu lên.
“Cậu có thể tìm được phòng bí mật ở các căn cứ của Ám Dạ hay không?”
“Chỉ cần tìm được địa điểm, tôi có thể thử ạ”, Kẻ Ác đáp.
“Tốt. Tối nay, cậu cùng tôi đi một chuyến đến thành Đông”.
“Kẻ Ác, đừng từ bỏ bản thân”, Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ lên vai hắn, nghiêm túc nói.
Đôi mắt của Kẻ Ác đã mù loà. Hắn cảm thấy mình đã biến thành một kẻ vô dụng, e là không thể tiếp tục ở cạnh Trần Thiên Hạo nữa.
Có lẽ vì nghe thấy lời động viên của Trần Thiên Hạo, cơ thể hắn đã lập tức run lên.
“Chủ nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm anh thất vọng”.
Vừa ra khỏi tầng hầm, anh đã trông thấy bà Trần ngồi trong sân với cặp lồng trên tay.
“Mẹ à, mẹ định làm gì vậy ạ?”
“Thiên Hạo, con và mẹ cùng đến bệnh viện nhé, mẹ mang ít canh gà cho Tiểu Nguyệt, để con bé bồi bổ sức khoẻ”.
Bà Trần cất lời.
“Mẹ đừng đi ạ, để con đi một mình là được rồi”.
Trần Thiên Hạo dịu giọng khuyên nhủ.
“Sao lại thế được, Tiểu Nguyệt nằm viện, mẹ phải đi thăm con bé chứ”, bà Trần kiên quyết nói.
“Mẹ à, bác sĩ bảo là bây giờ Tiểu Nguyệt cần tĩnh dưỡng. Mẹ mà đến đó thì cô ấy lại bận rộn tới lui, làm sao nghỉ ngơi được ạ. Mẹ nghe lời con, ở nhà nhé”.
“Sức khoẻ của Tiểu Nguyệt vẫn ổn, chỉ là chịu một chút kích thích thôi ạ”, Trần Thiên Hạo tiếp tục khuyên.
Bà Trần thở dài.
“Vậy thôi được, con mang canh gà đến đó ngay đi, lần lữa là canh nguội mất đấy”.
Trần Thiên Hạo khẽ lắc đầu cười.
Mẹ đối xử với Lưu Tiểu Nguyệt còn tốt hơn đối xử với anh cơ.
Mang theo tấm lòng của mẹ, Trần Thiên Hạo lái xe đến bệnh viện trung ương.
Trong phòng bệnh.
Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt đã tốt hơn ban sáng rất nhiều, có điều miệng vẫn còn đắng, chưa muốn ăn gì.
Lúc trưa, cô cũng chỉ ăn chút cháo.
Vì đây là phòng đơn, nên ngoại trừ lối vào nhà vệ sinh và lối ra vào, thì nơi này bày đầy quà cáp.
“Tiểu Nguyệt à, bố có hầm canh gà cho con, mua cả burger lừa nữa này, vẫn còn nóng đấy, con ăn một chút nhé”.
Lưu Cảnh Minh bước vào phòng với cặp lồng và một túi bánh mì cuộn trên tay.