“Ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Anh lạnh giọng đáp trả.
“Ha ha, nhóc con mày ngạo mạn đấy, nhưng đúng là mày cũng có thực lực để ngạo mạn”.
“Tao có thể nhìn ra được”.
Tào Mãnh không chỉ không giận mà còn mỉm cười.
“Sao nào? Có hứng thú đi theo tao không?”
“Ở Đế Đô ông mạnh lắm sao?”
Anh chỉ bình thản hỏi một câu.
“Ha ha, cũng thường thôi, chỉ xếp thứ ba ngoài tuyến vành đai ba thôi mà, ha ha…”
Tào Mãnh há mồm cười rộ lên, người bên cạnh nghe thấy tiếng cười của ông ta lại run lẩy bẩy.
“Cũng được thôi”.
Trần Thiên Minh khẽ gật đầu, sau đó trợn trừng mắt nhìn về phía ông ta đáp trả.
“Làm chó của tôi đi. Ông vẫn sẽ được nắm quyền ngoài khu vực vành đai ba…”
“Hả? Ha ha…”
“Mày còn ngông cuồng hơn cả tao nữa, đúng là thú vị”.
Tào Mãnh ngẩn người một lát rồi phá lên cười. Sau đó, ngũ quan trên mặt ông ta bỗng trở nên vặn vẹo.
“Chết đi”.
Ông ta dồn hết sức vào nắm đấm, nện mạnh về phía anh.
“Bịch!”
Trần Thiên Hạo cũng tung ra một đấm đáp trả ông ta.
Sức mạnh khủng bố đánh bay cả người Tào Mãnh bắn ra xa bốn năm mét, còn anh thì vẫn đứng vững như núi.
“Quá mạnh!”
Trái tim Tào Mãnh đập thình thịch. Ông ta giấu nắm tay đau nhức ở sau lưng, kẽ tay nứt ra chảy máu.
Không thể không thừa nhận, Trần Thiên Hạo thật sự có vốn liếng để ngông cuồng.
Chỉ có điều, ông ta sẽ không chịu khuất phục.
Cho dù có mạnh tới đâu thì một người cũng không thể đấu lại được cả nhà họ Tào có thế lực hùng mạnh.
“Mày rất mạnh, nhưng tao không phục mày. Vì mày không có thế lực khiến tao phải khâm phục”.
Tào Mãnh lạnh lùng lên tiếng.
“Vậy sao?”
Trần Thiên Hạo hiên ngang đứng đó, khẽ nghịch mép áo của mình. Đúng lúc đó, mấy chục chiếc thuyền tuần tra đã tới gần, hàng chục nhân viên tuần tra kéo nhau lên du thuyền bao vây xung quanh anh.