Nơi trái tim từng được sưởi ấm thật khó chịu.
“Cô đi đâu” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Chắc là… chắc là sẽ tới nơi thuộc về tôi” Vô Tội nói, ở đảo Cấm, trừ phi chết đuối, còn nếu không sẽ đừng bao giờ mong trốn thoát được…
Có khi đó là cấm khu đến cả cướp biển cũng không dám tới ấy.
“Tôi có thể tới tìm cô không?”
“Không thể” Vô Tội càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cô ta nói: “Tôi không phải là Lam Kiều Nhị, tôi là Vô Tội, Lạc Du Cẩn tạm biệt anh”
“Vô Tội…” Lạc Du Cẩn gọi tên Vô Tội nhưng điện thoại đã bị ngắt rồi, Vô Tội không nghe thấy tiếng anh ta gọi.
Vô iện thoại sang bên cạnh, cô ta nhìn Đế Hạo Thiên, vẻ mặt người nào đó có vẻ không vui cho lắm, cô ta nói: “Tôi gọi điện xong rồi, bao giờ thì chúng ta đi đây?”
Đế Hạo Thiên mỉm cười lạnh lùng: “Cô mới ra ngoài có mấy ngày mà đã có tình cảm với người đàn ông khác rồi à? Cô có biết tình cảm giữa nam nữ là gì không?”
Vô Tội không hiểu nhìn anh ta.
*Ồ phải rồi, tôi vẫn chưa dạy cô cái này mà nhỉ” Đế Hạo Thiên đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha đứng dậy rồi đi về phía Vô Tội.
“A..” Vô Tội bị Đế Hạo Thiên ép lên trên giường, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng đen bao trùm lên cơ thể của cô ta rì T Đôi môi bị chiếm giữ, Đế Hạo Thiên dùng sức cắn nghiến, tiến quân thần tốc.
“Ư..” Vô Tội chịu kích thích, cơ thể của cô ta khế run lên, cô ta dùng sức ngoảnh mặt sang một bên ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Tại sao, tại sao anh ta lại muốn làm như thế.
Vô Tội mãi mới phục hồi lại tinh thần cô ta há miệng ra thở hổn hà hổn hẻi Đế Hạo Thiên ép Vô Tội ngoảnh đầu lại đối mặt với anh ta, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm không báo trước giống như vực sâu thăm thẳm vậy: “Sao nào, cô không muốn học à? Chẳng phải lúc ở trên thuyền cô muốn quyến rũ tôi đó sao, bây giờ cô không muốn nữa à?”
ép phải nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Đế Hạo Thiên, cơ thể và trái tim của cô ta đều tràn đầy sợ hãi.
Loại sợ hãi này được tạo thành từ khi Vô Tội còn bé tý.
Bởi vì Vô Tội biết là ai đã nhốt cô ta ở trên đảo Cấm, là ai đã khiến cô ta và dã thú giết hại lẫn nhau, là ai đã phái sát thủ tới giết cô ta… đều là Đế Hạo Thiên hết.
“Cô chạy ra ngoài là muốn tìm đàn ông ư?” Đế Hạo Thiên hỏi, anh ta nắm chặt tay đang giữ cằm của Vô Tội lại, anh ta nhìn xuống đôi mắt ngấn luật cường của Vô Tộ tàn nhãn nói: “Cô không học thì sau này tìm đàn ông thế nào được đây? Cô phải chăm chỉ học vào”
Nói xong Đế Hạo Thiên dùng sức căn mạnh vào đôi môi còn xinh đẹp hơn hoa của Vô Tội một lần nữa.
“Ư..” hàng mi dài của Vô Tội khẽ động, nước mắt chảy từ hốc mắt xuống.
Đế Anh Thy đứng ở cửa phòng bệnh nghĩ thầm, chắc đây là nơi y tá nói nhỉ.
Cô khẽ gõ cửa, không có tiếng gì vang lên cả.
Sau khi tiến vào Đế Anh Thy nhìn thấy cảnh tượng này thì ngớ người ra.
Đế Hạo Thiên phát hiện ra có điều gì đó bất thường, anh ta ngoảnh đầu lại, anh mắt kia rất muốn giết người.