Đế Anh Thy chợt phản ứng lại: "Anh nói gặp nhau rồi chia tay, nhưng thật ra anh đã thu xếp mọi việc để đưa em đi phải không?”
“Có như vậy, sau này chúng ta mới không bao giờ....
xa nhau nữa, nhỉ?”
Tư Hải Minh áp trán mình vào trán cô, hơi thở vương vấn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy bị hơi thở của anh làm nóng lên: "Em...
Em có thể yêu anh, nhưng em không muốn kết hôn”
"...
Trái tim của Tư Hải Minh chùng xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô thật sâu. “Anh cũng không được tìm các anh của em”
Trong mắt Đế Anh Thy ánh lên vẻ chột dạ. Tư Hải Minh muốn biến cô thành vợ hợp pháp của mình càng sớm càng tốt, thay vì làm những hành vi mà theo ba anh em nhà họ Đế, là đang xúc phạm em gái của họ.
Không ngờ hiện tại cô gái của hắn lại quyết tâm chỉ yêu chứ không lấy chồng.
Hắn tuyệt đối không chấp nhận điều đó! Đó cũng là quả báo của hắn... "Em muốn anh làm tình nhân của em?”
"...
Em chỉ đang nói về quan hệ yêu đương, không phải tình nhân, là quan hệ yêu đương..." Mắt Anh Thy lóe lên, đầu năm nay có rất nhiều cặp yêu đương nhưng không kết hôn mà... "Được. "Hả?" "Anh có thể làm người yêu của em, nhưng..." Đế Anh Thy hoàn toàn không dám đáp lại, trong đầu vẫn còn dừng lại ở hai chữ "người yêu”
"Không được nói chia tay với anh nữa." Đế Anh Thy còn tưởng đẳng sau chữ "nhưng”
là gì, hóa ra là chuyện này.
Điều kiện này nghe có vẻ dễ dàng, nhưng tại sao cô lại cảm thấy Tư Hải Minh không phải kiểu người có thể dễ dàng buông tay như vậy nhỉ? “Nếu...
đến lúc không còn cảm giác nữa, em cũng không được nói chia tay?”
Đế Anh Thy cố gắng hỏi, cô muốn biết đáp án. “Vậy thì không còn cách nào khác, bởi vì đây không phải là điều kiện có thể thương lượng được, mà là hợp đồng chết không thể tách rời”
Tư Hải Minh khẽ căn cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Hơn nữa, anh sẽ khiến em có "cảm giác" cho mà xem”
“.." Đế Anh Thy chỉ tập trung vào mấy từ 'Hợp đồng chết'.
Có vừa giật mình thì một bóng đen đã bao phủ lấy cô, kéo cơ thể mảnh mai của cô vào lông ngực rôi ôm lấy cô. Hai tay Để Anh Thy nắm chặt lan can, mặt hướng về phía biển, gió biển thổi vào mặt, lại không thể thổi bay thứ tình yêu dai dẳng đó.
Cô chẳng còn đủ sức ngắm cảnh nữa, dường như cô đã để mặc phong cảnh ngắm mình, Đế Anh Thy thẹn thùng nhắm mắt vào. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn ngất trời, khi Đế Anh Thy đang chìm đắm trong thế giới của bản thân, cô đã bị ai đó mạnh mẽ đè xuống... Tư Hải Minh luôn muốn thay hình đổi vị để đòi hỏi cô, khi Đế Anh Thy tỉnh lại, cô đã được đưa đến nơi khác mất rồi. Cô bị cơn buồn vệ sinh của mình đánh thức, bàng quang như sắp nổ tung, ngay khi vừa tỉnh lại, cô phát hiện ra Tư Hải Minh vốn đang ngủ say lại ôm chặt cô theo bản năng như đang phải chịu kích thích gì đó. "Không...
không được..." "Anh Thy..." Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh khiến người ta mặt đỏ tim đập. "Em...
Em muốn đi vệ sinh..." "Cứ đi ở đây luôn đi" ",." Đế Anh Thy kinh ngạc đỏ mặt, người đàn ông này còn có thế biến thái hơn nữa không? Cô không phải là một đứa trẻ ba tuổi! Tư Hải Minh như đang cười khẽ vào tai cô. Hắn không làm cô khó xử nữa, bèn nói: "Anh đưa em đi. "Không, em có thể tự đi... “Em có chắc không?”
Ánh mắt của Tư Hải Minh nóng rực lên: “Sức lực ít ỏi còn lại của em không phải dùng để đi bộ”
“Có như vậy, sau này chúng ta mới không bao giờ....
xa nhau nữa, nhỉ?”
Tư Hải Minh áp trán mình vào trán cô, hơi thở vương vấn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy bị hơi thở của anh làm nóng lên: "Em...
Em có thể yêu anh, nhưng em không muốn kết hôn”
"...
Trái tim của Tư Hải Minh chùng xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô thật sâu. “Anh cũng không được tìm các anh của em”
Trong mắt Đế Anh Thy ánh lên vẻ chột dạ. Tư Hải Minh muốn biến cô thành vợ hợp pháp của mình càng sớm càng tốt, thay vì làm những hành vi mà theo ba anh em nhà họ Đế, là đang xúc phạm em gái của họ.
Không ngờ hiện tại cô gái của hắn lại quyết tâm chỉ yêu chứ không lấy chồng.
Hắn tuyệt đối không chấp nhận điều đó! Đó cũng là quả báo của hắn... "Em muốn anh làm tình nhân của em?”
"...
Em chỉ đang nói về quan hệ yêu đương, không phải tình nhân, là quan hệ yêu đương..." Mắt Anh Thy lóe lên, đầu năm nay có rất nhiều cặp yêu đương nhưng không kết hôn mà... "Được. "Hả?" "Anh có thể làm người yêu của em, nhưng..." Đế Anh Thy hoàn toàn không dám đáp lại, trong đầu vẫn còn dừng lại ở hai chữ "người yêu”
"Không được nói chia tay với anh nữa." Đế Anh Thy còn tưởng đẳng sau chữ "nhưng”
là gì, hóa ra là chuyện này.
Điều kiện này nghe có vẻ dễ dàng, nhưng tại sao cô lại cảm thấy Tư Hải Minh không phải kiểu người có thể dễ dàng buông tay như vậy nhỉ? “Nếu...
đến lúc không còn cảm giác nữa, em cũng không được nói chia tay?”
Đế Anh Thy cố gắng hỏi, cô muốn biết đáp án. “Vậy thì không còn cách nào khác, bởi vì đây không phải là điều kiện có thể thương lượng được, mà là hợp đồng chết không thể tách rời”
Tư Hải Minh khẽ căn cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Hơn nữa, anh sẽ khiến em có "cảm giác" cho mà xem”
“.." Đế Anh Thy chỉ tập trung vào mấy từ 'Hợp đồng chết'.
Có vừa giật mình thì một bóng đen đã bao phủ lấy cô, kéo cơ thể mảnh mai của cô vào lông ngực rôi ôm lấy cô. Hai tay Để Anh Thy nắm chặt lan can, mặt hướng về phía biển, gió biển thổi vào mặt, lại không thể thổi bay thứ tình yêu dai dẳng đó.
Cô chẳng còn đủ sức ngắm cảnh nữa, dường như cô đã để mặc phong cảnh ngắm mình, Đế Anh Thy thẹn thùng nhắm mắt vào. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn ngất trời, khi Đế Anh Thy đang chìm đắm trong thế giới của bản thân, cô đã bị ai đó mạnh mẽ đè xuống... Tư Hải Minh luôn muốn thay hình đổi vị để đòi hỏi cô, khi Đế Anh Thy tỉnh lại, cô đã được đưa đến nơi khác mất rồi. Cô bị cơn buồn vệ sinh của mình đánh thức, bàng quang như sắp nổ tung, ngay khi vừa tỉnh lại, cô phát hiện ra Tư Hải Minh vốn đang ngủ say lại ôm chặt cô theo bản năng như đang phải chịu kích thích gì đó. "Không...
không được..." "Anh Thy..." Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh khiến người ta mặt đỏ tim đập. "Em...
Em muốn đi vệ sinh..." "Cứ đi ở đây luôn đi" ",." Đế Anh Thy kinh ngạc đỏ mặt, người đàn ông này còn có thế biến thái hơn nữa không? Cô không phải là một đứa trẻ ba tuổi! Tư Hải Minh như đang cười khẽ vào tai cô. Hắn không làm cô khó xử nữa, bèn nói: "Anh đưa em đi. "Không, em có thể tự đi... “Em có chắc không?”
Ánh mắt của Tư Hải Minh nóng rực lên: “Sức lực ít ỏi còn lại của em không phải dùng để đi bộ”