Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit By Trà Nữ Lê

Nữ quản gia cầm điện thoại tới “Tiểu thư, Tần Kính Chi thiếu gia gọi điện tới”

Đế Anh Thy đưa tay qua, nữ quản gia đưa điện thoại cho nàng

Mở loa lớn của điện thoại lên “Không phải nói gần đây không muốn ra ngoài sao?”

“Kiều Như An đến, nói muốn gặp em”


Đế Anh Thy ánh mắt hơi trầm xuống “Không đi. Nói không chừng người ta đang tìm cớ mà gặp anh thôi”

Tần Kính Chi bất đắc dĩ “Tuyệt đối không phải như thế. Em thật sự không đến?”

“Không được, em đang rất lười, nơi nào cũng không muốn đi. Anh giúp em tìm lý do đi!”

Cúp điện thoại Tần Kính Chi bước vào Đình quán

Kiều Như An hỏi “Anh Thy không đến sao?”

“Em ấy có việc nên không đến được”

Kiều Như An có vẻ hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa “Vậy lần sau em sẽ đến”



Kiều Như An đang suy nghĩ không biết Anh Thy đang bận cái gì, nàng như công chúa, không đúng, còn nhàn nhã hơn cả công chúa nên không cần lộ diện gặp gỡ ai, tại sao lại bận không đến?

Hay là từ sau khi ở Kinh Đô trở về nàng đã không cần mà phủi sạch quan hệ rồi?

Chẳng lẽ nàng không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng giúp đỡ gặp gỡ Tư Hải Minh sao? Dù sao thì sau này cũng không nói trước được

Kiều Như An xem Đế Anh Thy là người vô ơi bội nghĩa, cô đi đến bến tàu liền thấy hình ảnh của Tư Hải Minh không nhúc nhích, khiến cô càng thêm nghi hoặc

Hai người không phải ở cùng một chổ sao? Tại sao Tư Hải Minh lại không được bước đến đảo Trân Châu?

Nếu như Đế gia không cho phép hai người cùng một chổ thì sao lại đồng ý cho em gái đi Kinh Đô

Cô liền cảm giác có điều ẩn khuất ở đây…

Kiềm chế tâm tình của mình mà đi lên phía trước “Ngài Hải Minh, ngài đang chờ Anh Thy sao?”

Tư Hải Minh vẫn không động thân hình, giống như không nghe thấy người bên cạnh đang nói chuyện với anh

“Anh Thy không có đi vườn nho, hình như tâm trạng không được tốt…”

Tư Hải Minh quay người, ánh mắt như im ưng “Cô ấy không đi vườn nho tại sao cô biết cô ấy tâm trạng không tốt?”

Kiều Như An rũ mắt xuống, nói “Tôi nghe Tần Kính Chi nói”



“Còn nói cái gì?” Tư Hải Minh ngữ khí lạnh lùng, phảng phất không phải đang tìm hiểu tin tức mà là đang nghiêm hình khảo vấn

“Nói rằng từ lúc đi Kinh Đô về thì tâm trạng đều không được tốt, Tần Kính Chi cũng không biết tại sao…” Kiều Như An lúc nói liền đưa ánh mắt nhìn Tư Hải Minh, điệu bộ yếu đuối

Lời nói này khiến cho mắt đen Tư Hải Minh chùn xuống, linh hồn như vỡ nát

“Ngài Hải Minh, ngài muốn gặp Anh Thy sao? Tôi có thể giúp ngài” Kiều Như An chủ động hiến kế “Giống như trước đó để Anh Thy cùng ngài nói chuyện điện thoại, nếu ngài muốn nói gì thì có thể nói”

Sau khi nói xong cô nhìn vào khuôn mặt của Tư Hải Minh nhưng tuyệt đối vẫn không nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt anh, cũng như không muốn tiếp nhận. Tại sao? Chẳng lẽ cô nói sai điều gì?

Nếu như nói không đúng như vậy có nghĩa là không phải ba vị Đế gia kia ở giữa ngăn cản, mà là Đế Anh Thy cùng Tư Hải Minh tình cảm đã xảy ra vấn đề?

“Có phải là hiểu lầm cái gì không?” Kiều Như An lại hỏi

Tư Hải Minh xoay người. Không thể lên đảo thì sẽ không gặp được nàng, biển đã ngăn cách hai người, chỉ có thể khiến nàng phải bước ra…


“Cô nói với em ấy ta sẽ mang em đi gặp Tư Viễn Hằng”


Kiều Như An tròng mắt đi vòng vòng “Vâng, tôi gặp được cô ấy nhất định sẽ nói”


Nói xong, lặng im trong chốc lát thấy Tư Hải Minh không còn dặn dò gì, ngay cả mặt anh cũng không thèm nhìn cô, liền quay đầu bỏ đi


Đi ra bến tàu Kiều Như An lần nữa quay đồ, nhìn xem đôi lưng hùng vỹ của anh, suy nghĩ, Tư Viễn Hằng là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK