Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến chuyện khác, Đế Anh Thy hỏi: “Anh hai, có phải ngày mai em nên về không?”

“Cần gì vê? Cứ chơi thêm mấy ngày đi” Để Hạo Thiên rất hào phóng.

“Gì? Thật hả?”

Đế Hạo Thiên quẹt mũi cô: “Đương nhiên là thật. Em gái cưng của anh đừng nói là tới thủ đô, cho dù lên mặt trăng, anh hai cũng sẽ dẫn em đi.

Em đừng quên anh làm nghề gì”

Đế Anh Thy cười vui vẻ: “Mặt trăng thì khỏi, em ở trái đất thì tốt hơn”

“Anh hai có tốt không?”


“Tốt!”

“Hôn một cái” Đế Hạo Thiên thò mặt lại gân.

Đế Anh Thy cười chu môi, lúc ở nhà cô cũng sẽ hôn má các anh. Lúc sắp hôn lên má, một bàn tay chen vào chính giữa, đôi mối cô hôn lên lòng bàn tay. Đế Anh Thy chớp mắt, Đế Hạo Thiên quay sang, lạnh lùng nhìn Tư Hải Minh.

“Nước của anh” Tư Hải Minh tỉnh bơ đưa chai nước cho anh.

“Không muốn uống!” Đế Hạo Thiên không tiếp nhận. Tư Hải Minh không ép mà quay sang dưa nước ép trái cây cho Đế Anh Thy. Đế Anh Thy im lặng tiếp nhận, xoay người đi ngắm trang sức, trên thực tế lại không yên lòng. Hai người này đừng có đánh nhau trên đường đấy nhé! Tuy nhiên Tư Hải Minh không đổi đầu với Đế Hạo Thiên, anh chỉ để ý hành vi vừa rồi của Đế Anh Thy. Cho dù là anh ruột cũng không được! Có phải họ đã hôn lúc anh không thấy không? Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Hải Minh lại tràn đầy lệ khí.

Đế Hạo Thiên cũng chẳng vui đến chỗ nào, tâm trạng rất tệ, chỉ hận không thể dẫn Anh Thy vê đảo Trân Châu ngay bây giờ. Nhưng làm vậy thì chẳng những không thể giải quyết chuyện này mà còn sẽ ảnh hưởng ngược lại, chỉ có thể kìm nén.

Chỉ cân anh gây khó dễ mấy ngày, Anh Thy cũng chơi vui vẻ thì có thể dẫn cô về, sau này không cần suy nghĩ tới thủ đô nữa. Nếu có thể nói thẳng với Anh Thy rằng cô giống hệt vợ trước của Tư Hải Minh, Tư Hải Minh chỉ coi cô là thế thân thì tốt biết mấy, cần gì lãng phí thời gian như bây giờ?

Nhưng thực tế anh không thể làm vậy, Anh Thy sẽ cho rằng các anh cố ý ly gián quan hệ của mình với Tư Hải Minh mà bày ra trò đó. Chỉ có thể tự phát hiện thì mới có sức thuyết phục nhất.



Có con kỳ đà siêu bự là Đế Hạo Thiên đi cùng, mọi người đi dạo phố rất gượng gạo. Trông anh cực kỳ giống ông ba không yên lòng con gái mình đi hẹn hò với bạn học, sợ con gái bị nam sinh xấu xa sàm sỡ các kiểu. Cho nên một tiếng sau, mọi người quay vê.

Phòng của Để Hạo Thiên ở ngay bên cạnh Đế Anh Thy, tóm lại là canh chừng nghiêm ngặt, Tư Hải Minh đừng hòng lén lút đến gần Để Anh Thy.

Tư Hải Minh không tức sao? Đương nhiên tức, tức đến mức tối ngủ không được, hôn môi xong anh càng thấy trống vắng. Khi anh mở cửa phòng vào lúc nửa đêm, cửa phòng Đế Anh Thy đang mở. Tư Hải Minh chỉ có thể giả vờ xuống lầu như muốn đi thư phòng, vẻ mặt sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sáng sớm, trên bàn ăn, Bào Điển bưng cá chiên lên bàn, mỗi người một con. Để Hạo Thiên đang định kêu Đế Anh Thy đừng ăn cá, nhân tiện trào phúng điều kiện ở đây không bằng ở đảo Trân Châu thì sắc mặt bỗng cứng đờ, bởi vì vừa cắm nĩa lên cá, anh phát hiện cá không có xương, đã bị nhặt hết. Anh vân chưa từ bỏ ý định chọc con cá, muốn tìm thấy xương cá. Chỉ cần tìm được một cây thì anh sẽ trào phúng Tư Hải Minh.

Ai ngờ chọc nát cả con mà vẫn không thấy khúc xương cá nào, xương dăm cũng không có!

“Anh hai làm gì vậy? Cá bị anh chọc nát hết rồi kìa” Đế Anh Thy không nhịn được nói. Anh hai làm thế giống ăn cá sao?

“Anh lỡ tay.” Đế Hạo Thiên viện cớ.

“Ừm..” Đế Anh Thy cạn lời. Cô đã quen ăn cá không có xương nên không suy nghĩ nhiều như anh hai.

Ăn bữa sáng xong, Đế Anh Thy ngồi trên sofa phòng khách. Đế Hạo Thiên đi qua ngồi xuống bên cạnh cô: “Thủ đô này cũng không có gì đáng chơi. Anh Thy không thấy nhàm chán sao?”

“Em tới đây xem chói! Anh hai biết không, Tư Hải Minh có một con chó biết lộn nhào!” Đế Anh Thy rất kích động.

Đế Hạo Thiên đau lòng nhìn em gái cưng: “Anh Thy, thế mà em cũng tin à? Rõ ràng Tư Hải Minh đang lừa em mài Đế Anh Thy nhìn Tư Hải Minh đi vào đại sảnh, nói: “Không thể nào..”

Đế Hạo Thiên lạnh lùng liếc Tư Hải Minh, cao giọng nói: “Nào có con chó biết lộn nhào! Chỉ là cái cớ lừa em đến đây thôi!”

Tư Hải Minh không giải thích. Bào Điển đi tới: “Ngài Hải Minh, con chó gửi ở cửa hàng thú cưng đã được đưa về.”

Đế Anh Thy vui vẻ, kéo Đế Hạo Thiên: “Anh xem kìa, có thật mà “Cho dù có chó thì không có nghĩa là nó biết lộn nhào!” Đế Hạo Thiên nói.

Chương Vĩ đi vào nhà, đằng sau đi theo một con chihuahua trắng muốt vẫy đuôi, cực kỳ đáng yêu. Chương Vĩ gật đầu chào Đế Hạo Thiên: “Chào cậu hai”



Đế Hạo Thiên làm lơ.

“Chào cô Anh Thy” Chương Vĩ lại chào hỏi Đế Anh Thy.

“Chào anh” Đế Anh Thy không nhịn được tiến lên, ngồi xuống trước mặt con chihuahua: “Woa, nó đáng yêu quá.”

Được khen ngợi, chihuahua lắc đuôi vui vẻ hơn, há miệng, đôi mắt to tròn, cả người cũng tròn trịa. Đế Anh Thy xoa đầu nó, chihuahua vui vẻ dụi đầu vào tay cô. Đế Anh Thy rất vui sướng: “Nó không sợ người lạ chút nào à?”

Thấy em gái mình bị thu hút dễ dàng như vậy, Đế Hạo Thiên càng lạnh mặt: “Kêu nó lộn nhào để anh xem thử nó làm được không!” Anh đã khẩn cấp muốn được nghe Tư Hải Minh ngụy biện.

“Đúng rồi, Tư Hải Minh, nó biết lộn nhào không?” Đế Anh Thy hỏi.

Chương Vĩ nói: “Một Hào, lộn ngược một cái đi”

Con chihuahua tên là Một Hào dường như nghe hiểu tiếng người, lắc đuôi nhiệt liệt. Đế Anh Thy nhìn chằm chằm vào nó, muốn biết nó sẽ lộn nhào kiểu gì. Cô chưa từng thấy con chó nào biết lộn nhào đâu!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào con chó, chỉ có Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy, vẻ mặt mong chờ đáng yêu khiến anh không dời mắt được.

“Gâu!” Một Hào kêu lên, sau đó giậm chân ngắn nhào lộn ngược ra sau. Đế Anh Thy há hốc mồm, Đế Hạo Thiên cũng ngồi thẳng lưng. Thế còn chưa xong, nó lộn nhào mấy cái liên tiếp, tới tận bốn cái mới dừng lại. Đế Anh Thy kinh ngạc vô cùng, cười xoa đầu chihuahua: “Mày giỏi quá!”

Chương Vĩ cầm đồ ăn cho chó đút cho nó ăn, nói: “Nó rất hiền, không cắn người, am hiểu lộn nhào”


“Lần đầu tiên tôi thấy chó biết lộn nhào” Đế Anh Thy quay sang nhìn anh hai: “Anh hai cũng là lần đầu tiên đúng không?”


“… Ừ” Đế Hạo Thiên muốn vả mặt Tư Hải Minh, kết quả lại là tự vả mặt mình. Nhưng anh cũng phát hiện con chó này mới được huấn luyện xong. Thậm chí vừa thấy Anh Thy liền vẫy đuôi, cho dù không sợ người lạ thì cũng không đến nỗi này, rõ ràng là đã được huấn luyện có chủ đích!


Đế Hạo Thiên sắc bén nhìn Tư Hải Minh, thủ đoạn được lắm!


Tư Hải Minh không chú ý tới địch ý của Đế Hạo Thiên, chỉ nhìn Đế Anh Thy. Đế Anh Thy cầm đồ ăn đút cho chihuahua, có vẻ rất thích nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK