Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit By Trà Nữ Lê

Hai bên Đế Anh Thy đều là con cái, nàng không cho cơ hội nào cho Tư Hải Minh. Có anh cả nàng ở đây, Tư Hải Minh cũng không dám làm càn. Chỉ có thể ở với danh phận là Ba của bọn trẻ

Bởi vì có Bác đến, Bảo Vỹ rất nhõng nhẽo, một mực đều gọi Bác ơi Bác à, thậm chí ngồi vào lòng Bác để ăn sáng

Đế Anh Thy cản mấy lần sau không ngăn trở nữa.

Nàng nhìn anh cả, hoàn toàn không hề có ý định cự tuyệt, giống như Bảo Vỹ muốn làm gì thì anh sẽ để cho cô bé làm cái đó

“Sáng nay anh sẽ đưa Bảo Vỹ ra ngoài đi dạo” Đế Hoàng Minh mở miệng nói, dùng bộ đồ ăn của anh đút cho Bảo Vỹ


Đế Anh Thy muốn nói hôm nay phải đi học!

Nhưng mà anh cả của nàng đã mở miệng như thế nên việc đến trường hoàn toàn có thể coi nhẹ

“Vâng” Đế Anh Thy đáp ứng

“Tại sao không đưa con đi cùng?” Bảo Nam giơ cái nĩa, mặt biểu lộ khó chịu

“Chúng con ở đây có nhiều người nhưng Bác chỉ mang một người, không chịu đâu!” Bảo Long biểu thị

“Ừm…tất cả là mười người…”Bảo My nói

“Muốn đi chơi cùng nhau!” Bảo Hân lên tiếng

Bảo An ngồi bên cạnh đưa tay nắm lấy áo khoác màu đen của Bác “Cháu cũng đi!”



Đế Hoàng Minh không biểu lộ cảm xúc mà nhìn Bảo An, không nói

Cuối cùng, bảy đứa trẻ đều không đi học, toàn bộ đều xin nghỉ phép

Đế Anh Thy và Tư Hải Minh không có đi, bởi vì anh cả không cho

Thế là một người lớn mang theo bảy đứa bé đi chơi

Gọi là đi chơi chứ thật ra là đi chụp hình cô dâu

Đế Anh Thy nghĩ chắc là anh cả có chút xấu hổ à?

Đế Anh Thy đợi trong căn hộ, nơi nào cũng không đi, nhàn nhã mà ép cho mình một ly trái cây tươi, ngồi trên ghế salon chậm rãi uống nước. Đương nhiên nếu như ở đây không có Tư Hải Minh thì tốt hơn nhiều

Quay mặt lại, nhìn người đàn ông đứng bên ban công. Thân thể cao lớn tựa vào lang cang, đối mặt với phòng khách bên này, rất dễ làm cho bốn mắt nhìn nhau

“Anh không đi?” Đế Anh Thy đuổi người

“Anh nghỉ ngơi”

Đế Anh Thy sắc mặt hơi cương, anh mười ngày rồi đều là đang nghỉ phép!

Không nghĩ đến phản ứng của anh, buộc mình phải không nhìn anh!

“Hôm nay trở về?” Giây lát sau Tư Hải Minh mở lời, giọng nói trầm thấp phảng phất hướng đến lỗ tai của Đế Anh Thy, yếu ớt đụng chạm vào màng nhĩ



Đế Anh Thy xém chút nữa quên, anh cả đến nàng muốn đi cùng với anh cả

Nàng muốn về đảo Trân Châu, nơi ấy mới là nhà của nàng, nào có đạo lý nào không cho về nhà chứ

“Anh sẽ không ngăn cản à?” Đế Anh Thy phòng bị hỏi

“Sẽ không. Sau này em lại tới hoặc là anh đem con đi qua, đây là vấn đề chúng ta đã thống nhất”

Đế Anh Thy uống một hớp lớn nước trái cây, ổn ổn tâm trạng, chỉ cần anh không ngăn cản. Lập tức tưởng tượng, cứ sợ anh làm gì để ngăn cản

“Chẳng qua anh thấy tốt nhất em nên ở lại đây thêm hai ngày. Đến lúc đó anh đưa em đi”

“Anh có ý gì?” Đế Anh Thy không vui nghiêng đầu sang chổ khác nhìn anh

“Tình trạng Tư Thái Lâm không tốt lắm. Mặc dù có anh để mắt nhưng tốt nhất vẫn phải quan sát khoảng hai ngày” Tư Hải Minh nói

Đế Anh Thy không nói lời nào, đêm qua Tư Thái Lâm ngủ tại đây, cậu bé còn chưa có về gặp mặt Tư Triều Vũ, liệu có khả năng Tư Thái Lâm sẽ xảy ra chuyện gì không?

Đợi xíu nữa hỏi lại anh cả xem khi nào anh cả đi rồi sẽ quyết định…


Tại thời điểm nàng xuất thần suy nghĩ, cảm thấy bóng đen đang tới gần, dọa nàng vô ý thức đứng người lên


Tư Hải Minh đã đến trước mặt nàng, mắt đen nhìn xuống mang theo sự am hiểu sâu cùng thú ý “Hửm?”


Đế Anh Thy liếc mắt, quay người muốn đi…


“Chờ một chút…” Tư Hải Minh mở miệng, chân đi ra ngoài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK