Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ giúp việc ở ngoài đi vào nói nhỏ với nữ quản gia, sau đó quản gia đi đến nói với Đế Hoàng Minh: “Cậu chủ cả, cậu Tân tới”

“Cái gì? Hành Chi tới? Bây giờ em ngồi ở đây hưởng thụ bữa sáng chẳng phải không phù hợp với tâm trạng vừa mất anh ba sao? Không được rồi, em phải đi trốn thôi..” Đế Anh Thy đứng dậy.

Nhưng lại bị Đế Hoàng Minh kéo lại, bình tĩnh nói với nữ quản gia: “Kêu cậu ta chờ ở ngoài”

“Vâng” Nữ quản gia đi ra ngoài.


“Ăn sáng xong trước đi.” Đế Hoàng Minh lấy trứng chiên để vào dĩa của Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy đành phải nghe lời, anh cả kêu sao làm vậy.

Đế Anh Thy dùng xong bữa sáng liền đến bể bơi bên kia tìm Tân Hành Chỉ.

Từ xa đã nhìn thấy dáng người đang ngồi thất thần ở đó, vẻ mặt phiền muộn.

Đế Anh Thy biết Tân Hành Chi đã phải lấy hết can đảm mới có thể đến được chỗ này.

Điều này khiến cô tự nhiên thấy có cảm giác tội lỗi. Cứ giấu giếm anh ta như thế này, chung quy cũng có chút không đành lòng…



“Hành Chi” Đế Anh Thy bước tới, gọi anh ta.

Tân Hành Chi định thần lại, nhìn thấy cô liền đứng dậy. Đế Anh Thy thong dong đi chậm đến, có thể được hiểu là đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô cho rằng biểu cảm nhợt nhạt trên khuôn mặt mình lúc này chính là trạng thái tốt nhất, cổ họng anh ta tự nhiên nghẹn lại: “A Thy…”

Đế Anh Thy bước lên bậc thềm, từng bước từng bước đi đến đứng trước mặt anh, nhìn Tân Hành Chị, hỏi: “Anh tới thăm em sao?”

“A Thy, chăm sóc tốt cho thân thể của mình…” Tân Hành Chỉ hơi thở hơi run rẩy, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Ngoài mặt Đế Anh Thy không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại càng lúc càng không đành lòng!

Xem ra, tin xấu về anh ba của cô, Tân Hành Chi có vẻ còn khó chịu hơn cô.

Nói cho cùng, thời gian Đế Anh Thy và các anh ở bên nhau cũng không nhiều bằng thời gian Tân Hành Chi cùng các anh của cô chung sống. Bọn họ vẫn luôn là người một nhà.

Tân Hành Chi có thể không buồn sao?

Cũng không biết là ai nên an ủi ai nữa.

“Em biết rồi Hành Chi, anh cũng thế. Sắc mặt của anh không được tốt lắm” Đế Anh Thy nói.



Tân Hành Chi trầm mặc không nói, dường như không thể chịu đựng thêm nữa liền bước tới ôm Đế Anh Thy vào lòng, cố gắng tự mình mang đến cho cô an ủi thiết thực nhất.

Đế Anh Thy cũng không từ chối.

“Chúng ta nhất định sẽ trả lại mối hận này!” Tân Hành Chỉ quyết liệt nói.

“Ừ, anh cả và anh hai sẽ tóm được kẻ đứng sau lưng bọn họ” Đế Anh Thy đồng tình.

Tân Hành Chi buông cô ra, nhìn thấy sắc mặt Anh Thy trắng bệch, nói: “Anh ba lúc còn ở đây yêu thương em như vậy, khẳng định cũng không mong em đau buồn”

“Anh cả và anh hai vẫn luôn ở bên cạnh em hai ngày nay, em đã khỏe hơn nhiều rồi. Đợi khi tìm ra kẻ đứng đằng sau rồi, em nhất định sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết” Đế Anh Thy nói “Vậy anh cả và anh hai vẫn ổn chứ?” Tân Hành Chi hỏi “Anh cả và anh hai đều tương đối bận, anh hai trời vừa sáng đã đi ra ngoài rồi. Có lẽ là đi tìm tên hung thủ giết người kia”


“Chắc chắn sẽ tìm được!” Tân Hành Chi cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng nói. Sau đó lại nói tiếp: “Anh cả và anh hai không có ở đây, anh sẽ ở đây với em”


Đế Anh Thy liền từ chối: “Không cần đâu, em muốn an tĩnh một mình”


Vẻ mặt của Tân Hành Chi như phủ đầy sương mù, ngừng một lát, anh nói: “Như An gọi điện thoại cho em rồi sao?”


“Gọi rồi. Có người nhà, còn có bạn bè lo lắng cho em như vậy, em sẽ cảm thấy phấn chấn hơn. Hành Chỉ, anh cũng vậy, đừng làm em lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK