“Chờ em”.
“Em hiện tại không buồn ngủ, anh ngủ trước đi” Đào Anh Thy có thể kéo được giây nào hay giây đó. Nói rồi, nguy hiểm tới gần, cô theo bản năng lùi về sau.
Tư Hải Minh ép cô vào trong góc, hai mắt tối sầm, “Anh Thy, ngủ không được, vậy chúng ta làm chuyện gì đó có ý nghĩa đi. Được không?”
“GÌ… Chuyện có ý nghĩa gì?” Đào Anh Thy đề phòng hỏi.
“Em nói thử xem?”
Chỉ có duy nhất câu nói kia của Tư Hải Minh chính là khúc gỗ cứu mạng cô – Anh không chạm vào em!
Đào Anh Thy biết, khu nhà cao cấp lớn như vậy, nhưng phòng ngủ chỉ có một cái giường. Nếu cô dám ngủ sô pha, hoặc ngủ khác phòng, Tư Hải Minh có biện pháp khiến cô ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh!
Đào Anh Thy ở ngoài vừa uống sữa, vừa đấu tranh tâm lý, cuối cùng chấp nhận thỏa hiệp, quay lại phòng Tư Hải Minh!
Sau khi vào phòng, nhìn thấy Tư Hải Minh bĩnh tĩnh nằm trên giường lưới điện thoại, Đào Anh Thy vô cùng khó chịu. Người nọ chắc chắn nghĩ mình nhất định sẽ trở về phòng! Đào Anh Thy đi đến mép giường, “Anh ngủ bên trong!”
Tư Hải Minh nghe lời nhích người vào bên trong, Đào Anh Thy nằm trên giường, ngay lập tức nhắm mắt ngủ.
Nghiêng mình, đưa lưng về phía anh.
Thái độ rất xa cách.
Nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt của Tư Hải Minh. Đặt điện thoại di động sang một bên, tắt đèn, trong bóng tối ôm lấy Đào Anh Thy.
Còn chưa đủ, anh còn muốn lật người Để Anh Thy lại để cô đối mặt và cố định trong vòng tay của mình.
“Tôi không muốn ngủ!” Đế Anh Thy cùng vẫy.
“Ngoan, em đừng động đậy, anh không chịu nổi” Tư Hải Minh hôn lên trán cô.
Về phương diện này, trước giờ anh không hề giấu giếm, cũng không phô trương!
Để Anh Thy sững người, anh chịu không nổi thì sao lại còn ôm tôi chặt như vậy? Anh tự ngược à! Thật là biến thái!
Cô muốn nói nếu ôm như thế này không ngủ được thì chi bằng hãy làm việc gì đó “ý nghĩa” hơn đi!
Để Anh Thy hơi suy sụp, cô nhắm mắt, trong bóng tối bình tĩnh lại bản thân.