Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Anh Thy nhằm mắt làm ngơ, ném điện thoại về phía sô pha, sau đó ngã xuống giường không động đậy nữa Thậm chí còn không đáp lại tiếng gõ cửa bên ngoài Đế Bắc Lâm đẩy cửa đi vào: “Bé cưng à?”

Không có tiếng đáp lại, anh bước vào phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Đế Anh Thy đang nằm bất động trên giường.

Vẻ mặt anh ta thay đổi, vô cùng đau lòng.

Tại sao lúc đầu không đóng lại mọi cảm xúc của cô khi thực hiện thôi miên, tại sao.

không đưa ra ám chỉ ngoại trừ yêu thương mấy anh trai thì không yêu ai nữa?

Rốt cuộc vẫn có chỗ thiếu sót sao?

Không muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy, là vì lo răng thôi miên sâu sẽ làm tổn thương đến dây thần kinh phản xạ của cô.


Anh ta hành nghề chữa bệnh nhiều năm như vậy, có bệnh gì mà chưa từng tiếp xúc, khi nghe tiếng kêu thảm thiết của bệnh nhân thì trong lòng anh ta chỉ có sự tê dại. Nhưng em gái, là người duy nhất mà anh ta không dám buông tay làm mọi việc mà không kiêng nể gì, anh luôn muốn cho cô những gì tốt đẹp nhất, an toàn nhất.

Không ngờ người đó lại xuất hiện lần nữa, thậm chí còn ảnh hưởng đến cảm xúc của Anh Thy.

Không, anh ta sẽ không cho phép những chuyện trước đây xảy ra lần nữa, Anh Thy.

không phải Đào Anh Thy dễ bị bắt nạt trước đây nữa. Sự hỗn loạn tạm thời rồi sẽ khôi phục lại sự bình tĩnh.

Đế Bắc Lâm sắp xếp lại cảm xúc, ngồi xuống mép giường, dịu dàng xoa đầu Đế Anh Thy: “Em đang nghĩ cái gì thế? Anh hai định đưa em đi trường bản đấy” “Trường bắn không vui” Đế Anh Thy uể oải nói.

“Sao lại không vui? Anh ba cũng đi” Đế Bắc Lâm nói.

Đối mắt giống như nai con của Đế Anh Thy nhìn về phía anh trai: “Anh ba cũng đi? Anh cả đi không?”

“Đi chứ”



Đế Anh Thy suy nghĩ một chút, trên mặt chậm rãi xuất hiện lúm đồng tiền khi cười, đứng dậy: “Vậy đi thôi”

Cửa mở ra, bóng dáng lạnh lùng dựa vào lan can, tùy ý vắt chéo đôi chân dài, nhìn thấy Đế Anh Thy đi ra, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng dịu dàng đi rất nhiều.

Anh ta tiến lên phía trước, kéo vai Đế Anh Thy qua, ôm lấy cổ cô: “Đi thôi, mấy anh đưa em đến trường bản, xem thử khả năng bản của em có bị thụt lùi không”

Đế Anh Thy tùy ý mấy anh kề vai sát cánh đi với mình.

“Anh hai, anh ba, em biết các anh dẫn em ra ngoài chơi là vì lo em bị lừa, cảm thấy khó chịu, nhưng em không sao đâu, không có gì to tát cả” Đế Anh Thy nói.

“Không hổ là con gái của nhà họ Đế chúng †a, cầm lên được thì buông xuống được”

Trong mắt Đế Hạo Thiên, em gái là người hoàn hảo không chút tì vết: “Nhưng bọn anh dắt em đi chơi không chỉ vì chuyện này, dù sao thì cũng đã rất lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau. Anh Anh không thích đi chơi với các anh sao?”

“Tất nhiên là không phải”

“Vậy thì đừng nghĩ gì nữa, cứ chơi thôi”

Bên trong chiếc xe George Patton của Đế Hạo Thiên, Đao Nhẫn là người cầm lái, Đế Anh Thy và ba người anh trai của mình ngồi cùng một chỗ, cứ thế đi đến trường bản.

Trường bản năm trên đảo Trân Châu, ở phía tây của lâu đài, và sân gôn chung.

Ở trường bắn cũng có biệt thự, trưng bày đủ loại đồ ăn thức uống.

Đế Anh Thy đeo găng tay và tai nghe, cầm súng lục nhắm mục tiêu cách đó 30m, sau khi nhăm bản xong thì nổ súng.

Đoàng một tiếng, viên đạn bay ra ngoài.

Trong video ở máy tính bên cạnh, có thể nhìn thấy rố ràng viên đạn xuyên thẳng qua hồng tâm ở chính giữa.



“Wow. Anh Thy thật lợi hại.”

Đế Bắc Lâm lập tức khen ngợi em gái của mình.

Trên mặt Đế Anh Thy nở nụ cười: “Anh hai, không có thụt lùi nha”

Đế Hoàng Minh ngồi ở bên cạnh, đôi mắt màu nhạt nhìn về phía cô, sự băng giá trong mắt anh dần tan ra Đế Hạo Thiên dịu dàng nhìn em gái, giơ tay lên, trâm giọng rống: “Năm mươi mét”

Đế Anh Thy cầm súng ngắm chuẩn, lại một tiếng nổ vang lên, viên đạn lại xuyên qua chính giữa bia ngắm.

“Anh Thy nhà ta chắc chẩn là một tay súng giỏi, bách phát bách trúng” Trong mắt Đế Bäc Lâm là sự ôn như như nước.

Đế Hạo Thiên vẻ mặt kiêu ngạo: “Em cũng không nhìn xem là ai dạy em ấy”

Đế Anh Thy bật cười: “Là do anh hai dạy”

Đế Hạo Thiên sủng ái nhéo khuôn mặt của cô một cái, hỏi: “Di chuyển không?”

“Được”

Bia ngắm di chuyển, Đế Anh Thy cầm súng để ngắm bản.


Đối mặt với một mục tiêu đang di chuyển, không chỉ cần thị lực tốt mà còn cần trí não, tay mắt phải nhanh nhẹn, một phát là trúng.


Bang bang bang.


Bang bang bang.


Sau khi hết đạn trong súng, Đế Anh Thy lại thay băng đạn, tiếp tục bắn cho đến khi bản hết đạn trong súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK