Đế Anh Thy ngồi vào bàn ăn, cắn một miếng.
“Nó thế nào?” Để Bắc Lâm hỏi.
“Đồ anh ba làm ăn rất ngon”
Để Bắc Lâm lập tức vui vẻ: “Vậy em ăn nhiều một chút! Có Tư Hải Minh ở đây nhất định em ăn không được ngon, nhìn em đều gầy đi rồi!”
Để Anh Thy thực sự không cảm giác được mình gầy đi.
Cô cũng không dám nói đồ ăn anh ba cùng các đầu bếp khác làm đều ăn ngon. Anh ba của cô cũng là một bình dấm chua.
Trong lòng cô quan trọng nhất phải là các anh trai!
Cô cảm thấy đám anh trai của mình và Tư Hải Minh có đều có những đặc điểm vô cùng giống nhau!
“Sau này anh ba sẽ nấu ăn cho em mỗi ngày” Để Bắc Lâm nói.
Đê Anh Thy cười cười, anh vui vẻ là được rồi!
Ăn một lát, Để Anh Thy mới nhớ ra, hỏi: “Anh ba, anh là tới đây chơi sao?”
“Ừ, anh đến thăm em một chút.” Để Bắc Lâm mặt không đỏ, hơi thở cũng không thay đổi: “Anh đến xem Tư Hải Minh có bắt nạt em không, giết thời gian một chút.”
Đế Anh Thy ủ rũ húp cháo, như thế nào đây? Quả thực là quá tốt rồi! Không có làm cô sợ tới mức chui vào trong phòng không dám gặp ai nữa!
“Bên kia chú ý lâu như vậy còn không tìm được người này sao?” Để Anh Thy lại hỏi.
“Đông Nam Á rộng lớn như vậy, cần tốn thời gian mới tìm được. Nhưng mà em yên tâm, chỉ cần anh đưa thể lực tà ác vào, con chuột nhỏ Cổ Mạnh này sẽ phải xuất hiện.” Để Bắn Lâm cũng không nói đến chuyệngì đã xảy ra.
Em gái bảo bối của bọn họ phải được sống vô tư.
“Thế lực tà ác gì cơ?” Đế Anh Thy hỏi: “Anh là muốn nói đến lính đánh thuế cấp A sao?”
“Giữ lại dù sao vẫn là tai họa” Đế Bắc Lâm nhẹ giọng, cưng chiều nói: “Chờ vài ngày sau, anh ba dẫn em đi du lịch. Dù em có muốn đi xem tuyết, hay xem những ngôi sao, xem biển, xem cực quang, đều có thể!”
“Nhưng mà, cái đội mà anh thuế làm việc có tốt không? Liệu có thể xảy ra vấn đề gì hay không?” Để Anh Thy hỏi.
“Em phải có lòng tin vào các anh trai của mình chứ. Thủ lĩnh của Đông Nam Á cũng không phải chuyện đùa” Để Bắc Lâm nói.
Để Anh Thy cũng tin tưởng vào thực lực của các anh trai, chỉ là…