Ngược lại Đế Anh Thy cũng cảm thấy hơi thương hại người phụ nữ Đào Sơ Tâm này rồi, vừa không biết gì lại vừa đáng thương.
Nói là được cứu ra khỏi quán bar, thật ra chẳng qua từ một động ma rơi xuống một động ma khác thôi.
“Đào Sơ Tâm vẫn luôn bị Cổ Mạnh khống chế, sao cô ta lại có cơ hội đến thủ đô được? Trước đó em cũng đã nói, Cố Mạnh đã đi đến khu vực Đông Nam Á, còn gặp em ở bến tàu Trân Châu.
Trước đó là bất ngờ, còn sau đó thì sao?”
Để Anh Thy nhớ lại hai lần gặp được Cố Mạnh ở đảo Trân Châu. Vì không nhận ra anh ấy, cho nên cũng không cẩn thận đi suy đoán. Được Tư Hải Minh nhắc nhở, khiến cô không ngừng bắt đầu suy xét.
Đừng nói, thật đúng là vô cùng trùng hợp…
Rơi ví tiền, lạc mất Một Hào, Cố Mạnh còn nói đến chuyện ở thủ đô, thậm chí là nhắc đến Tự Hải Minh…
“Tôi nghĩ anh ấy tiếp cận tôi là muốn xác định xem tôi có phải là Đào Anh Thy hay không thôi.”
“Em đã từng nhìn thấy một mặt anh ấy không muốn người khác biết chưa?”
Để Anh Thy nói: “Nhìn thấy anh ấy bị người của nhà họ Xa bắt nạt có tính không?” Cô suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Trong đồng hồ của Cố Mạnh có giấu một mảnh dao, rất sắc bén. Tôi nghĩ, vết cắt trên cổ Đào Sơ Tâm cũng bị anh ấy cắt ra. Mà động cơ giết Đào Sơ Tâm chính là Đào Sơ Tâm đã biết sự thật của việc anh ấy giết hại dì Hà…”
“Cho nên tối hôm qua em ngủ không ngon.” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy quay mặt đi nhìn ra ngoài ban công, không nói gì, coi như thừa nhận.
“Tôi chỉ không suy nghĩ thông suốt được… Thật ra tôi hy vọng mình đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Miễn là khẳng định được người do Cố Mạnh giết, cũng không cần quanh co lòng vòng với anh ấy” Tư Hải Minh nói: “Còn có một điều nữa, chúng ta bắt đầu nghi ngờ anh ấy, anh ấy cũng sẽ nghi ngờ chúng ta, sau đó chuẩn bị trước.”
Để Anh Thy hơi nhức đầu, phải làm thế nào mới có thể khiến cho Cố Mạnh bại lộ đây?
Con người như Tư Hải Minh này tuyệt đối sẽ không để bản thân cô rơi vào nguy hiểm để thử.
Cô bằng lòng nói ra những gì mình biết, cũng vì muốn có cách nắm chắc hơn.
Rõ ràng, Tư Hải Minh trước mặt mới là vật cản lớn nhất của cô…
“Còn nhớ Đào Hải Trạch không” Tư Hải Minh hỏi.
Để Anh Thy hơi ngẩn ra, tại sao lại nhắc đến Đào Hải Trạch vậy? Khi cô vẫn còn là Đào Anh Thy đã không có được tin tức của Đào Hải Trạch rồi, sau này cô tự thiêu mình mất đi trí nhớ lại càng không có cơ hội chú ý đến nữa.
“Đào Hải Trạch sống chết không rõ. Ở thủ đô tại sao lại có thể có người mà anh không tìm được chứ, trừ khi ông ta đã rời khỏi thủ đô. Tình huống của ông ta rất giống Đào Sơ Tâm. Khi đi đến đường cùng, tìm Cố Mạnh. Anh đoán không nhầm thì có trên mộ Đào Hải Trạch cũng đã cao lắm rồi.”
Để Anh Thy nghĩ như vậy, Cố Mạnh lại là một người vô cùng nguy hiểm!
Nguy hiểm đến mức là một quái vật nhìn ai không vừa mắt sẽ cắt cổ người ta!
Tư Hải Minh đi lên trước, nửa ngồi xuống trước mặt Để Anh Thy.
Để Anh Thy kinh ngạc nhìn người có địa vị cao như anh lại tự hạ thấp mình như vậy.
Thậm chí hai tay anh còn đang chống lên bên cạnh mình, cực kỳ bá đạo.
“Người đã bị anh theo dõi, sẽ không trốn thoát được. Trước tiên em đừng làm gì hết, để anh”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn cô sâu sắc như vậy, dịu dàng như vậy, giống như không phải anh đang chuẩn bị đối phó người ta, mà là đang tỏ tình vậy.
“Ý anh là… Về mặt làm ăn sao?” Để Anh Thy hỏi.
“Ở thủ đô có chuyện buôn bán của anh ấy, rất dễ làm”
Để Anh Thy nghi ngờ nhìn anh: “Anh đã theo dõi Cố Mạnh từ lâu rồi đúng không?”
“Dám có ý đồ với người phụ nữ của anh thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ thất bại” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh bình tĩnh không dao động chút nào, thật ra trong lòng đang có gió tanh mưa máu vần vũ.
Để Anh Thy hiểu được ý của anh, làm cho việc buôn bán của Cố Mạnh thất bại, quay về làm Cố Mạnh không có gì cả như lúc ban đầu.
Một khi Cố Mạnh không còn gì cả, anh ấy không thể chấp nhận được gì nữa, sẽ bắt đầu đánh trả lại. Chó cùng rất giậu, bản tính sẽ bại lộ.
Để Anh Thy nghĩ, nếu quả thật như vậy, coi như cô đang nợ ơn huệ của Tư Hải Minh sao? Cô không muốn.
“Tôi có thể tìm anh cả của tôi. Tôi có ba người anh trai, không biết còn lợi hại hơn anh bao nhiêu đâu!”
“Anh trai em không quản được chuyện ở đây.”
Có nghĩa là, ở đây do anh quyết định.