Xung quanh nhà có dựng hàng rào, bên trong hàng rào trồng mấy loại cây cỏ kỳ kỳ quái quái.
Vô Tội đi tới trước cửa, duỗi tay đẩy cánh cửa ra, trong phòng có thứ gì đó lóe lên một cái.
Vô Tội đảo mắt nhìn, thì ra là một chú sóc nhỏ, dường như là bị giật mình, chú sóc lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, đôi mắt tròn xoe nhìn cô ta đầy vẻ sợ hãi.
Vô Tội thu hồi tâm mắt, lúc nhìn đến sàn đất ở giữa nhà, cô ta lập tức phát hoảng.
Lam Kiều Nhi nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Vô Tội bước tới, duỗi tay ra thăm dò tình trạng của cô ấy thì phát hiện Lam Kiều Nhi đã tắt thở, cơ thể lạnh lẽo, thậm chí trên mặt cô ấy đã bắt đầu xuất hiện những đốm màu tím sẵm rồi!
Cô ấy chết rồi? Tại sao? Tại sao…
“Này..” Cảm giác suy sụp lan tràn trong lòng Vô Tội, khiến cô ta không biết phải xử lý như thế nào, cô ta chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lam Kiều Nhi đã chết từ lâu.
Vòng máu ứ đọng trên cổ Lam Kiều Nhi thu hút sự chú ý của Vô Tội.
Cô ta vươn tay ra ướm thử lên cổ Lam Kiều Nhi, kết luận, cô ấy bị người ta bóp cổ đến chết…
“Kiều Nhi? Kiều Nhi ơi, cháu có ở nhà không?” Một giọng nam từ bên ngoài truyền vào.
Trong lúc nhất thời, Vô Tội không biết phải làm gì, dường như là phản ứng theo bản năng, cô ta ôm lấy Lam Kiều Nhi rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Chú sóc nhỏ bị hoảng sợ, nó nhảy lên mấy cái, chớp mắt đã trèo lên thân cây nghiêng kia rồi.
Bác cả của Lam Kiều Nhi, Lam Vinh Phú đi tới, ông ta mở cửa ra nhưng không thấy ai cả: “Đi đâu rồi? Kiều Nhi, là bác cả đây! Kiều Nhi ơi?
Vô Tội trốn bên ngoài cửa sổ nhìn người đàn ông kia, khi nghe thấy hai chữ ‘bác cả’ thì lập tức ôm thi thể của Lam Kiều Nhi rời đi.
Vô Tội đặt thi thể của Lam Kiều Nhi dưới gốc cây to, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cái xác của cô ấy.
Ngoại trừ vòng máu ứ đọng trên cổ ra thì không còn vết thương nào.
khác, hơn nữa, trong nhà cũng không có dấu vết giấy dụa, tức là cô ấy bị người ta bóp chết trong lúc không chú ý.
“Cô muốn tôi làm gì đây?” Vô Tội hỏi.
Đương nhiên là chẳng có ai trả lời cô ta cả.
Mấy tiếng sau, Vô Tội đào một cái hố dưới gốc cây to, chôn Lam Kiều Nhi xuống. Cô ta nói: “Tôi giúp cô tìm ra kẻ đã sát hại cô là được đúng không?”
Chôn cất Lam Kiều Nhi xong, Vô Tội đứng dưới gốc cây to, nhìn chiếc xe con đang chạy trên con đường gập ghềnh ở phía xa xa, cũng không biết là định đi đến đâu.
Đợi đến khi Vô Tội quay lại nhà của Lam Kiều Nhi một lần nữa, từ đẳng xa cô ta đã thấy chiếc xe con kia đậu trước cửa nhà.
Vô Tội quẹt bùn đất lên trên mặt, sau đó đeo khẩu trang lên rồi mới đi vào, cô ta đứng bên cạnh chiếc xe đậu trước cửa, lắng nghe tiếng cãi vã của những người ở trong phòng.
“Tôi đã nói rồi, Kiều Nhi nhà chúng tôi không có ở nhà”
“Đi đâu rồi?”
“Không biết, con bé chỉ sống một mình thôi, nó đi đâu cũng chẳng nói với bọn tôi. Tôi nói này, rốt cuộc là các người tới đây làm gì?”
Đối phương trả lời: “Đợi đến khi gặp được cô ấy thì chúng tôi sẽ nói.”
“không phải là mấy người tới kiếm chuyện đó chứ? Cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài! Ối!” Một tiếng gào đau đớn vang lên.
“Đừng có động tay động chân, coi chừng tôi chặt đứt tay ông đấy!”