Mục lục
Một Thai Sáu Bảo: Baba Thật Lợi Hại Nha - Đào Anh Thy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nói: "Ô, vây thi anh cứ làm việc đi. Bên em không có việc gì."

"Chờ khi nào xong việc anh đến tìm em."

"A, em không vội đâu, anh cử thong thà mà làm." Thực ra trong lòng Đế Anh Thy cũng yên tâm, cô không biết khi nào thì rời rời đảo Trân Châu, Tư Hải Minh có đến cũng chi công coc, anh không ở đây, cô cũng không cần vì sốt ruột mà cùng các anh trai nào loan

"Được."

Tư Hài Minh nói một từ "được", khiến cô không biết phải nói gì. Thay vào đó, nhịp tim lại lập tức tăng nhanh này, khuôn mặt của cô đã nóng đến mức đỏ bừng.

"Nhở em." Tư Hài Minh khàn giọng nói.

"Mởi chi có một ngày..."

"Hai mươi tư giờ."

"Có gì khác nhau đâu mà..""Có."

Để Anh Thy nghĩ thẩm, số lượng chữ là bao nhiêu?

Cô chạm nhẹ đầu vào tủ kính, dui ngón chân xuống đất rồi lầm bẩm, mặt đỏ bừng.

"Cái gì?"


"Này, rõ ràng là anh nghe thấy rồi."

"Không có."

"Lớn tiếng như vậy."

"Nói lại lần nữa."

"Không muốn.."

"Hừm?"

"Em." Đến Anh Thy vừa muốn nói chuyện thì truyền đến tiếng đập cửa, cô sợ tới mức run lên, vội tắt điện thoại, giấu lại trong đùi, đem váy sửa sang lại.

Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm, vì bảo bối trong lòng anh sẽ không ngắn ngại dùng mọi thủ đoạn để hèn để có được.

Anh nói anh về rồi là vi anh không muốn cô đợi. Cô chỉ cần đứng tại chỗ chờ đợi là tốt rồi

Cánh cửa đã được khóa từ bên trong nhưng có Đế Hạo Thiên ở đó, cánh cửa khoá cũng như không khoá.Rất nhanh liên mo ra

Trong phòng, Đế Anh Thy đang nằm trên giường, còn có con rối cá voi xanh đang ngoi trên bụng phẳng fi của cô, chơi một cách nhàm chán,

Đi theo Để Hao Thiên còn có Một Hào. Chiếc giường quả cao và đôi chân nó lại quá ngắn nên không thể trèo lên được.

Nhìn thấy vậy, Để Anh Thy xuống giường ôm Một Hào, "Một Hào, sao mày lại ở đây?"

Để Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, “Trong mắt em chỉ có chó mà không có anh hai sao?"



Để Anh Thy liếc mắt nhìn anh ta một cái “Anh hai còn phải ăn ghen với Một Hào sao?"

"Có vấn để gì sao?" Để Hạo Thiên coi đó là chuyện đương nhiên.

Đế Anh Thy thở dài, chẳng trách cô không được phép yêu đương với Tư Hải Minh. Thời điểm chưa tình yêu thì cảm thấy được các anh yêu thương che chờ rất vui vẻ hạnh phúc.

Bây giờ muốn yêu lại trở thành chứng ngại vật. Thật đúng là không biết phải làm gi mới ổn.

Thật ra, cô không hiểu, yêu đương không có nghĩa là kết hôn, cô vẫn là người của nhà họ Đế, vẫn sống ởđào Trân Châu, có gì khác biệt đầu?

Sự lý giài duy nhất chính là sự bất an, ghen tuông trong lòng các anh trai, về phắn có bị tổn thưong hay không, cô cảm thấy nhiều nhất là thất tình một chút, cũng không đến nỗi là đòi sống đòi chết

"Anh ba đầu?" Đế Anh Thy hỏi.

"Đang nấu cơm."

Để Anh Thy không nói gì, cố muốn hỏi anh cả nhưng nhịn nên không hỏi. Dù sao bây giờ anh cả nhìn thấy cô, nhất định nhìn như thế nào cũng cảm thấy tức giận.

"Vẫn còn tức giận với anh cả sao?" Để Hao Thiên

"Cũng không phải..."

"Tiếp tục duy trì."

“Hà?" Để Anh Thy kinh ngạc quay đầu nhìn anh hỏi.

Cô nghĩ rằng anh hai sẽ đến đây thuyết phục cô rằng không cần giận anh cả,

Như thế nào nó lại không giống với những gì cô nghĩ?

"Anh đang nói chuyện với anh ấy, anh ấy tự nhiênlại bảo anh câm miệng!" Đế Hạo Thiên ghi thù nói.

"Phụt." Để Anh Thy không nhịn được liền cười ra.

Để Hạo Thiên nhìn em gái bảo bối cười, trong lòng anh ta cũng yên tâm, trong mắt cũng mang theo ý cười, dịu dàng thì càng không cần nói.

Ngay cả khi không có Tư Hài Minh, anh ta vẫn hy vọng Anh Thy có thể hạnh phúc như vậy, vĩnh viễn vô tư vô lo, đó cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Bữa com toi Đế Anh Thy có xuống ăn,

Bốn anh em đang ngồi vào bàn ăn, trông vẫn giống như trước. Nhưng trên thực tế, bầu không khí rất kỳ lạ.

Đế Anh Thy đùa giỡn qua lại với anh hai và anh ba, duy chỉ một minh Đế Hoàng Minh là không có.

Đế Hoàng Minh vào giây phút này giống như bị cô lập.

Còn bản thân anh ta vẫn yên lặng nhưng lạnh lùng và u ám, không biểu hiện ra ngoài, dường như anh ta đang kìm nén cảm xúc của mình,

"Em no rồi!" Để Anh Thy buông đồ ăn xuống, đứng dậy rời đi. Một Hào chạy theo ở phía sau.



Tấm mất Đế Hoàng Minh nhìn sang, nhìn chằm chẩm vào bóng dáng của Đế Anh Thy cho đến khi côbiến mất không thấy tăm hơi.

Đế Hao Thiên và Đế Bắc Lâm dù sao cũng vờ như không nhìn thấy biểu hiện của anh ta, cũng không phải là bọn họ trêu chọc,

Ngay cả Để Bắc Lâm cũng vội vàng chạy đi theo, "Anh Thy, anh ba đi chơi cùng với em!"

"" Đế Hoàng Minh.

Kiểu Như An đang ngồi trước bàn trang điểm, tự minh chỉnh trang lại, duỗi thắng mái tóc dài của mình. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, thật quen thuộc lại tràn đầy hy vọng như vậy.

Không có nhà họ Kiểu của Kiều Thanh Lam, không có hoàn cảnh môi trường gia đình cần nhìn sắc mặt thực sự cô ấy cảm thấy rất thoài mái.

Địa vị con người thật hèn mọn, và cô ấy biết quá rõ những ngày tháng phải sống thua kém con lợn con chó là như thế nào.

Cô ấy cũng biết rất rõ rằng nếu không có một cuộc điện thoại của nhà họ Để khiến cho Kiểu Tiết Thanh thấy được hy vọng thì cuộc sống của cô ấy vẫn còn nhiều gian nan như xưa. Thậm chí còn bị bán cho những người đàn ông ghê tởm bên ngoài một lần nữa,

Mẹ cô là mẹ kế, còn ba cô không phải là mộtngười ba tốt, mọi thứ đều phải dựa vào chính có ấy.

Nhìn xem, một cú điện thoại của nhà họ Để có thể thay đổi cuộc đời của cô ấy, tại sao cô ấy không thể làm việc chăm chỉ hơn, làm điều đó từng bước một? Vi dụ như người đàn ông gặp một lần ở quán bar kia

Cho dù không có cách nào biết được người kia là ai, nhưng nhìn khí chất cùng sự tự phụ xung quanh người anh ta liền biết đó không phải là người tấm thường, lại là đàn ông ở cùng với cô chủ nhà họ Để thì thật sự là binh thường sao?

Sau khi trở về nhà, trong đầu cô ấy nhất thời không quên được gương mặt đó, cử như khắc sâu vào xương cốt, nhở mong tưởng nhớ.

Nhưng nếu muốn xứng đôi với loại đàn ông đó chi có thể là địa vị danh giá của cô chủ nhà họ Đ...

Tiếng gõ cửa truyền đến, Kiều Như An thu hồi lại những suy nghĩ của bản thân.

Người đi vào là Kiểu Tiết Thanh, trên mặt mang theo nu cười: "Như An, con đang làm gì vậy?"

Kiều Như An trầm mặc không nói.

Kiểu Tiết Thanh bước tới, đứng sau Kiểu Như An, nhìn bóng dáng con gái mình trong gương, "Ba nghĩ tớinghĩ lui, "Như An" cái tên này chi bằng đừng dùng nữa, đổi cho con một cải tên mới nghe rất hay, như thế nào? "

"Cảm ơn vì lòng tốt của ba. Con đã quen với cái tên này, cũng có tác dụng có thể tinh ngủ ngay bất cứ lúc nào." Kiểu Như An nói.

Nụ cười trên mặt Kiểu Tiết Thanh rất xấu hổ, " Lời nói của phu nhân con cũng đừng để ý trong lòng, con xem hiện tại con có quan hệ tốt với nhà họ Đế, bà ấy cũng không dám đối xử với con như vậy đâu, chẳng qua ba cảm thầy là con nên thường xuyên qua lại với nhà họ Để mới tốt. Đó là cái nơi mà mọi người ai ai cũng đều muốn nịnh bọ " Lời này nói ra giống như sự nhục nhã của Kiểu Như An lúc trước không hề liên quan gì đến ông ta vậy.

Kiểu Như Anh cũng không quan tâm đến điều đó, chỉ nói, "Hôm nay con đi mua sắm với Anh Thy." Cổ tình gọi một cách thân mật như vây.

"Thật sao? Vậy thì đi nhanh đi, đừng chậm trẻ, để cô chủ nhà họ Để đợi sẽ không tốt đâu!"

Kiểu Như An đi ra ngoài.


Thực ra cô ấy làm sao có thể cùng Để Anh Thy hen đi dạo phố được, chẳng qua là lừa gạt Kiểu Tiết Thanh, làm cho ông ta kiêng dè bản thân cô ấy.Mà một lần như vậy thì còn tốt, nhưng cứ như vậy cũng sẽ có lúc bị bại lộ.


Cô ấy muốn đén bến tàu để thử vận may, cô ấy đã đến cũng không phải một lần, nhưng cũng không nhìn thấy Để Anh Thy đến, ngay cả Tấn Hành Chi cũng không có.


Có phải vận may của cô ấy chưa đủ tốt..


Kiểu Như An từ từ bước lên bến tàu, nhưng khi cô ấy tìm thấy bóng dáng mà cô đang ngày đêm suy nghĩ đang ngồi ở một trong những chiếc bàn đó, cô ấy cảm thấy vận may của mình không phải là không tốt, mà là quả tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK