Đế Anh Thy nhìn chiếc xe kia, chẳng lẽ anh đã chờ ở đây lâu rồi? Cô cảm thấy với tính cách cố chấp của Tư Hải Minh thì làm vậy cũng không có gì lạ…
“Anh Thy à mau đi đi, đừng để ngài Tư chờ lâu” Kiều Như An chăm Sóc nói.
Theo lý thì Kiều Như An không có xe, Tư Hải Minh có thể tiện đường đưa cô ta về khách sạn chứ gì. Nhưng Đế Anh Thy chỉ lầm bầm trong cổ họng không nói ra “Tôi kêu xe cho cô.” Đế Anh Thy nói.
“Không cần, tôi lớn như vậy rồi cô đừng lo. Mau đi đi!” Kiều Như An đẩy cô.
“Vậy thôi được. Đến khách sạn thì nhắn tin cho tôi”
“Được” Đế Anh Thy lên xe. Kiều Như An nhìn thấy lúc cửa xe chưa kịp đóng lại thì Đế Anh Thy nhào qua bên kia. Nhìn tư thế không giống như cô nhào vào ngực, mà là vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh kéo qua.
Lòng Kiều Như An lạnh lếo, vô cùng chua xót. Khi nào thì Tư Hải Minh mới có thể nhìn thấy mình đây? Nhất định sẽ có một ngày như vậy…
“Ưm..” Đế Anh Thy vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh hôn sâu, miễn cưỡng mới dứt ra được, không ngừng thở dốc: “Anh… Làm gì thế?”
“Đi chơi có nhớ anh không, hửm?” Ánh mắt Tư Hải Minh vừa đen vừa sâu, chỉ nhìn một cái đã giống như nuốt nửa người vào bụng.
Đế Anh Thy muốn gỡ cánh tay trên eo xuống mà không được, cạn lời nhìn anh: “Có phải anh chưa ăn cơm không?” Tư Hải Minh càng siết chặt cánh tay trên eo hơn, nói: “Sao vậy? Sợ không có sức?”
“.” Khoé môi Đế Anh Thy co rút, đây là chuyện cô muốn nói sao?
Anh là trẻ con đấy à?
Ngón tay chọc chọc bụng anh: “Chỗ này không ăn cơm!” Chọc đến cơ bụng cứng hết cả lên!
“Không có” Mắt Tư Hải Minh gợn sóng, đáng yêu quá!
“Vậy anh chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu.” Đế Anh Thy tin mới lạ, không lâu sao vẫn chưa kịp ăn cơm?
“Đi ăn cơm với anh” Tư Hải Minh cọ mũi mình lên mũi cô, vừa dịu dàng vừa ái muội khiến cô đỏ mặt, quên luôn lời từ chối.
Xe chạy nửa giờ thì đến một nhà hàng xa hoa. Ngồi ở phòng riêng, trên bàn đây những món ngon, Đế Anh Thy chú ý tới đây đều là những món cô thích.
“Anh muốn ăn mấy món này à?” Đế Anh Thy lấy một đĩa đồ ngọt có tạo hình đáng yêu hỏi.
“Ừm” Tư Hải Minh cắt beefsteak xong đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Cô nhìn miếng beefsteak còn không lớn bằng lòng bàn tay lại đắt muốn chết, lúc Tư Hải Minh gọi món cô có liếc thấy giá, xấp xỉ 30 triệu!
“Em no rồi, ăn không vô.” Đế Anh Thy nói.
“Ăn không hết thì bỏ.”
“Vậy lãng phí lắm?”
“Không, bỏ qua cho anh ăn” Đế Anh Thy cắn môi, anh muốn ăn đồ thừa của cô?
Tư Hải Minh lấy rĩa ghim một miếng thịt đưa tới miệng cô: “Nếm thử”
“Không ăn” Đế Anh Thy không chịu ăn.
Tư Hải Minh cũng không ép, giống như anh là một người đàn ông rất dịu dàng. Ai ngờ sau khi bỏ miếng beefsteak vào miệng mình thì một tay đưa qua giữ gáy cô—
“Á..” Đế Anh Thy vừa mở miệng Tư Hải Minh đã miệng đối miệng đút miếng thịt vào miệng cô.
Mặt Đế Anh Thy đỏ như vắt ra máu. Đút xong Tư Hải Minh còn đưa lưỡi liếm lên cái miệng nhỏ đã trở nên đỏ bừng của cô khiến Đế Anh Thy cảm thấy cả người như bị giật.