Mục lục
Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Tả Ly Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu

Vào lúc chạng vạng ngày hôm đó, nhóm người Thái tử đi qua Vị Thuỷ, đến dịch quán Hàm Dương.

Bôn ba cả một ngày, người đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi. Đợi tới lúc mọi người dàn xếp xong xuôi, đã là lúc trăng treo lên đầu cành liễu.

Thái tử cùng một đám quan lại phó sử dùng bữa tối đơn giản xong, liền trở lại phòng ngủ trong sân. Thái giám Lai Ngộ Hỉ đi tới để xin chỉ thị:

– Điện hạ, đêm nay nương tử ngủ ở chỗ nào?

Uất Trì Việt nhất thời chưa hiểu:

– Thái tử phi đương nhiên phải ngủ cùng một chỗ với cô…

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra đây là một vấn rất lớn. Thái tử phi thì đương nhiên là phải ngủ cùng hắn, nhưng Lâm đãi chiếu lại chẳng có liên quan gì. Ban ngày “làm bạn” đi chung với nhau sẽ chẳng có ai dám xem vào, nhưng ban đêm cũng gọi người tới “tâm sự” thì cũng quá đáng nghi rồi.

Nhưng nếu Thẩm Nghi Thu không ở chung viện với hắn, thì lại phải ở cùng một chỗ hỗn tạp với nhóm quan lại đi cùng kia. Hàn Lâm đãi chiếu chỉ là một ngoại quan nho nhỏ, không có phẩm cấp địa vị gì. Theo lý thuyết thì hai vị đãi chiếu nên ở chung một phòng…

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, chỉ cảm thấy bản thân hình như tự bê đá đập vào chân mình rồi.

Lai Ngộ Hỉ hiểu rõ tâm bệnh của chủ nhân nhà mình, ánh mắt lấp lóe nói:

– Khởi bẩm điện hạ, quan lại tùy hành ở tại Đông viện, hai người một gian phòng, vừa vặn lại thừa ra một người. Đông viện không còn phòng trống, nhưng mà cách một bức tường gần đó có một viện tử nhỏ đang bỏ không, mặc dù hơi nhỏ hẹp một chút nhưng lại rất yên tĩnh.

Uất Trì Việt chần chờ một lát, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu:

– Được rồi. Gọi hai người tới hầu hạ, lại phái thêm hai thái giám có thân thủ tốt đến trông coi ở bên ngoài. Phải ngàn vạn bảo đảm cho nương tử được an toàn.

Lai Ngộ Hỉ nhận mệnh rồi đi ra ngoài xử lý. Uất Trì Việt bước đi thong thả tới Tây sương, đến trước án thư rồi ngồi xuống, sai tiểu thái giám đem quyển đồ chí của Tây Vực từ trong tủ sách tới xem. Ngày thường nhiều chuyện triều vụ bận rộn, đến chút thời gian để đọc sách giải trí còn không có. Lần này đi Lương Châu, chuyện quốc sự đã ủy thác lại cho Lư thượng thư cùng một đám đại thần khác, lúc này hắn mới có thời gian để xem xét.

Nhưng mới đọc được có hai hàng chữ, hắn lại cảm thấy bực bội, đành đặt sách xuống.

Hắn và Thái tử phi ngủ lại ở cùng một dịch quán, thế mà lại phải chịu bị tầng tầng lớp lớp các bức tường chia cách nhau, thực sự là cái cảm giác gần nhau trong gang tấc mà như xa cách cả biển trời.

Lúc này nàng đang làm gì nhỉ? Hắn nhịn không được nghĩ, không biết nàng đã ngủ chưa? Tiểu viện kia cùng với chỗ nam viện nơi Ninh Ngạn Chiêu ngủ lại cách nhau cùng lắm cũng chỉ có mỗi bức tường thôi, khó đảm bảo sẽ không chạm mặt…

Uất Trì Việt tin tưởng Ninh Ngạn Chiêu là quân tử, cũng càng tin tưởng cách làm người của Thái tử phi. Chính là cho dù trong lòng nàng vẫn chưa quên được tình cảm với Ninh thập nhất, cũng sẽ không làm ra chuyện trái với lễ nghi. Nhưng mà cứ tưởng tượng đến việc hai người sẽ hàn huyên vài câu, thậm chí là bốn mắt nhìn nhau thôi, trong lòng Thái tử đã có cảm giác như bị người ta đâm cả rổ châm vào.

Hắn khó chịu không ngồi yên được nữa, bèn đứng dậy đi tới đông sương, đi vào trung đình.

Chỗ hắn ở đương nhiên là tòa viện lạc tốt nhất trong toàn bộ Hàm Dương dịch. Nơi đây nhà cao cửa rộng, bày biện gọn gàng ngăn nắp, trong đình viện trồng tùng xanh mai trắng, trên cành cây còn đọng lại một lớp tuyết, đẹp như tranh vẽ.

Uất Trì Việt đi tới dưới cây mai, gió đêm quét qua, nhánh cây rung lên, mang tới một cỗ mùi thơm ngào ngạt. Hắn không khỏi nhớ lại bông hồng mai hôm đó Thẩm Nghi Thu tặng mình, trong lòng như có một cơn gió nhẹ lướt qua.

Hắn đi lại thong thả dưới tàng cây mai mấy bước, nghĩ nghĩ muốn bẻ một nhánh rồi sai người đem tới cho nàng. Đang muốn đưa tay ra, lại chợt nhớ ra cây mai này là vật của dịch quán. Tuy nói “đất đai dưới bầu trời đều của nhà đế vương”, nhưng cứ thế hái rồi đem đi tặng người ta thì hình như cũng không được hay cho lắm.

Hắn suy nghĩ một lát, trong lòng chợt nảy ra một ý. Hắn lập tức quay trở lại thư phòng, mệnh tiểu thái giám mài mực, lấy ra một tờ giấy trắng tinh, rồi múa bút vẩy mực lên đó. Trong phút chốc đã vẽ ra một bức tranh hoa mai cực lộng lẫy dưới ánh trăng.

Hắn buông bút xuống quan sát trong chốc lát, chỉ cảm thấy mực họa tâm ý, cương nhu cùng tồn tại, dịu dàng xen lẫn với một chút mạnh mẽ bên trong, có thể nói là tác phẩm đáng tự hào của cuộc đời hắn. Vẽ tranh vốn là việc hắn hay làm để rèn luyện tính kiên nhẫn, lúc này vừa vặn có thể dùng để biểu đạt tâm ý. Đúng là việc làm cực kì sâu sắc mà không hề có chút khiên cưỡng nào.

Thái tử nhìn ngắm nửa ngày, chỉ cảm thấy hình như còn thiếu gì đó. Hắn xoa xoa cằm, lại nâng bút lên viết, có ý đề một bài thơ, nhưng lại có cảm giác hơi gượng ép. Suy nghĩ thêm một lát, hắn viết vào chỗ trống trên giấy: ” Nhìn thấy hoa mai nở trắng sân đình, trông rất hạnh phúc, mong có thể cùng ngắm với tiểu Hoàn”.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, cầm tờ giấy thổi thổi cho khô. Xong xuôi gấp cho vào hộp, giao cho tiểu thái giám:

– Đi đưa cho nương tử đi.

Tiểu thái giám nhận mệnh, cầm chiếc hộp rồi rời khỏi thư phòng.

Đông sương phía nam viện, Tố Nga, Tương Nga cùng mấy tiểu thái giám đang bận rộn đủ việc trong ngoài. Quét dọn bàn ghế, trải giường chiếu, khiến cho bụi bẩn bay lên tứ tung. Thẩm Nghi Thu nghe vị vú già của dịch quán nói bên cạnh phía đông viện có một hoa viên nhỏ. Nhân lúc đang rảnh rỗi không có việc gì, nàng thong thả đi tới vườn dạo quanh.

Tiểu hoa viên này đúng là vô cùng nhỏ hẹp, nói là vườn hoa, chi bằng nói là bồn hoa thì đúng hơn. Tới thời tiết mùa đông giá rét, hoa cỏ cây cối trong vườn đều khô héo, thực sự là chẳng còn gì để mà xem.

Nàng lượn quanh một vòng đã muốn quay lại. Mới đi tới cửa, liền thấy bên trong hành lang có một nam tử mặc áo bào trắng, đang đi về phía này.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu lên mặt hắn rõ ràng trắng noãn, không phải Ninh thập nhất lang thì là ai.

Hắn đã cởi khăn vấn đầu, tóc dùng trâm bạc cố định lại, tản bộ dưới ánh trăng, trông hắn càng thêm anh tuấn xuất trần.

Ninh thập nhất lang cũng thấy Thẩm Nghi Thu, hơi giật mình trong lòng. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, dừng bước, vái chào hành lễ với nàng từ xa.

Thẩm Nghi Thu chào lại, nói một tiếng “xin lỗi không tiếp được” rồi nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Chưa kịp đi đã thấy Ninh thập nhất bước nhanh về phía nàng:

– Lâm huynh xin dừng bước.

Thẩm Nghi Thu đành phải dừng bước lại.

Ninh thập nhất như bị ma xui quỷ khiến mà đi xuyên qua hành lang, đi thêm ba bước, rồi cũng không dám tiến lên nữa.

Thẩm Nghi Thu nói:

– Ninh huynh có gì chỉ giáo?

Ninh Ngạn Chiêu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bờ môi giật giật, do dự nửa ngày, mới nhẹ giọng hỏi:

– Điện hạ… đối với người có tốt không?

Từ trước tới nay Thẩm Nghi Thu vẫn luôn có chút áy náy đối với Ninh Ngạn Chiêu, bây giờ nghe hắn hỏi như thế, trong lòng cảm thấy rất là vô vị. Nàng cũng chưa vội trả lời ngay, chỉ chỉnh đốn lại trang phục rồi hành lễ:

– Làm phiền Ninh công tử đã quan tâm.

Trong lòng Ninh Ngạn Chiêu biết nàng đã gả cho người ta làm vợ rồi. Ngay tại lúc hắn trả lại chiếc khăn kia, đời này bọn họ đã không còn chút liên quan nào nữa. Nhưng lòng người luôn luôn tham lam, lúc nàng ở trong thâm cung tường cao khóa chặt, hắn chỉ mong được nhìn thấy nàng một lần. Bây giờ được nhìn thấy rồi, hắn lại cảm thấy chỉ nhìn thôi là chưa đủ. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng hồi lâu, giống như đang tìm kiếm gì đó trên khóe mắt, đuôi lông mày nàng.

Hắn bỗng dưng ý thức được, bản thân chỉ đang tìm kiếm những dấu vết còn sót lại thôi. Để chứng minh rằng, dù nàng bất đắc dĩ phải gả cho Thái tử, nhưng tình cảm trong lòng dành cho hắn vẫn chưa khi nào nguôi ngoai.

Hắn hỏi đi hỏi lại nàng một câu rằng nàng “có tốt hay không”, bản thân hắn cũng thực sự muốn nghe nàng nói rằng “không tốt”. Ý niệm này nảy sinh thực sự khiến hắn cảm thấy kinh hãi.

Đúng lúc này, bên trên hành lang truyền tới tiếng bước chân. Thẩm Nghi Thu nhìn tới chỗ phát ra tiếng vang, chỉ thấy một tiểu thái giám tay nâng hộp gỗ đang bước nhanh về phía này.

Nàng làm động tác vái chào với Ninh Ngạn Chiêu:

– Xin lỗi không tiếp được nữa.

Nói rồi liền đi tới chỗ tiểu thái giám kia, cười nói:

– Trung quý nhân có gì phân phó?

Tiểu thái giám này bình thường hay hầu hạ bên cạnh Thái tử, ngày thường cũng hay lui tới Thừa Ân điện. Lúc này nghe thấy Thái tử phi trêu ghẹo mình, hắn vội vàng hành lễ nói:

– Không dám, nô đã gặp qua Lâm đãi chiếu. Nô phụng mệnh Thái tử điện hạ tới đây để đưa cho Lâm đãi chiếu chút đồ vật.

Thẩm Nghi Thu đưa mắt nhìn cái hộp, là hộp gỗ đen khảm trai đựng thư, không biết nên trong lại là thứ “đồ tốt” gì. Nàng cười nói:

– Bộc đa tạ điện hạ ban thưởng, đã làm phiền Trung quý nhân phải chạy tới đây một chuyến rồi.

Tiểu thái giám mang vẻ mặt khiếp sợ:

– Nô tài tổn thọ mất.

Nói rồi bưng cái hộp, đi theo Thẩm Nghi Thu về phòng ngủ của tiểu viện.

Ninh Ngạn Chiêu đứng lặng thật lâu, mãi cho tới khi bóng lưng của Thẩm Nghi Thu biến mất khỏi dãy hành lang cuối cùng, lúc này hắn mới xoay người bước vào hoa viên.

Vào phòng, Thẩm Nghi Thu tiếp nhận chiếc hộp từ trong tay tiểu thái giám rồi đặt lên bàn, mở nắp, lấy giấy viết thư bên trong ra.

Nàng mở ra với hứng thú dào dạt, thế mà chỉ thấy trên đó vẽ một cái chân gà cứng cáp mạnh mẽ là sao?

Nàng xem xét chữ đề bên trên, mới biết cái kia là vẽ cành mai. Nàng cẩn thận nhìn lại, mới thấy quả nhiên có mấy chùm hoa năm cánh đang khổ sở chen chúc ở giữa mấy ngón “chân gà”.

Nàng nhịn không được mà cười “phụt” ra thành tiếng:

– Điện hạ có lòng rồi.

Ngừng một chút lại nói:

– Làm phiền ngươi về nói lại cho điện hạ, ta rất thích.

Tiểu thái giám vui mừng khôn xiết, chắp tay trước ngực hành lễ:

– Nương tử nghỉ ngơi sớm đi, nô xin phép trở về phục mệnh.

Dứt lời liền tựa như chớp mà lui ra ngoài.

Thái tử vốn đang thấp thỏm chờ đợi hồi âm, thấy tiểu thái giám kia trở về, lập tức hắng giọng một cái hỏi:

– Nương tử nói thế nào?

Tiểu thái giám nói:

– Hồi bẩm điện hạ, nương tử nhìn thấy tranh xong liền yêu thích không buông tay, cầm lên xem đi xem lại mấy lần liền. Khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, luôn miệng khen đẹp. Nương tử sai nô tới đây truyền lời, nói thích vô cùng.

Uất Trì Việt liếc hắn một chút:

– Nương tử sẽ không nói như vậy đâu, nhất định là ngươi thêm mắm dặm muối vào.

Tiểu thái giám gãi gãi đầu:

– Điện hạ nhìn rõ mọi chuyện quá. Đúng là nô có hơi khuếch đại lên, nhưng nương tử đúng là yêu thích vô cùng, cười vui vẻ lắm.

Khóe miệng Uất Trì Việt khẽ nhếch lên, thầm nghĩ quả nhiên là kỹ năng này của hắn quá tuyệt vời. Cũng may mà tiểu Hoàn thích tranh vẽ, đúng vào sở trường của hắn. Nếu thứ mà nàng thích là âm luật, điều dây cung phối ra âm điệu thì hắn làm sao có thể phụng bồi được.

——————

Liên tiếp mấy ngày liền, từ đầu tới cuối Thái tử chẳng có cơ hội được “chung chăn chung gối” với Thái tử phi. Chỉ có ban ngày mới có thể triệu “Lâm đãi chiếu” tới đi cùng xe để bàn chuyện.

Đoàn người lên đường vào ban ngày, đêm nghỉ lại dịch quán. Năm ngày sau tới được Cam Tuyền cung.

Cam Tuyền cung nằm ở trên núi Cam Tuyền, là cung điện thời Tần, tên cũ là Lâm Quang cung, đến đời nhà Hán mới được đổi tên thành Cam Tuyền cung. Nơi này ngày xưa là nơi thờ các vị thần cổ, đồng thời cũng là pháo đài quân sự trọng yếu của phía Bắc Trường An. Trong cung được xây dài Thông Thiên, cao ba mươi lăm trượng.

Đây là tòa hành cung duy nhất trên đường đi, chính là nơi đêm nay bọn họ sẽ ngủ lại.

Lúc bọn họ tới nơi thì đã là lúc mặt trời lặn. Thẩm Nghi Thu vừa dàn xếp xong, đang muốn cùng nhóm “bằng hữu” đi dùng bữa tối thì lại có thái giám tới mời.

Thẩm Nghi Thu đành phải vái chào với đám người đứng xung quanh, nói câu “xin lỗi không tiếp được” rồi lập tức đi theo tiểu thái giám ra khỏi viện tử.

Đứng ở chỗ này đều là những vị quan trẻ tuổi đang làm việc bên ngoài hoặc quan chức phẩm cấp thấp. Ngoài quan phiên dịch của Hồng Lư tự còn có giáo thư lang, quan văn không có địa vị. Mọi người đều hết sức tò mò đối với vị tiểu Lâm đãi chiếu này.

Cùng là Hàn Lâm đãi chiếu, Ninh thập nhất lang thì ngủ chung một chỗ với bọn họ. Lâm đãi chiếu lại luôn sống một mình một viện, đã thế còn có bảy tám người hạ nhân đủ nam đủ nữ tới hầu hạ hắn nữa.

Mà hình như Thái tử điện hạ rất coi trọng vị Lâm đãi chiếu này, ban ngày lúc nào cũng gọi hắn đi cùng. Cho dù có nghị sự cùng với đám phó sứ bọn hắn cũng không bảo hắn tránh đi, thực sự là vô cùng kì quái.

Vị giáo thư lang họ Ngô kia không kìm nén được, lặng lẽ hỏi Ninh Ngạn Chiêu:

– Ninh huynh, vị Lâm đãi chiếu kia đến tột cùng là có địa vị như thế nào?

Ninh thập nhất lang cười nhạt một tiếng:

– Ninh mỗ cũng không biết.

Vị giáo thư lang nọ có chút thất vọng:

– Các người là đồng liêu, chẳng lẽ trước kia chưa bao giờ gặp qua sao?

Ninh thập nhất nói:

– Ngày hôm trước Ninh mỗ mới được bệ hạ ban chỉ cho làm đãi chiếu, còn chưa kịp tới Hàn Lâm viện nên lúc trước cũng chưa từng gặp qua Lâm đãi chiếu.

Đám người biết bây giờ cũng chẳng hỏi thêm được gì từ chỗ hắn nữa, lại chạy tới hỏi dịch quan Mã Đức Tổ:

– Mã huynh, ngươi gần đây không phải là ngày ngày được điện hạ triệu kiến sao? Chắc là cũng thường xuyên nhìn thấy Lâm đãi chiếu nhỉ?

Mã Đức Tổ hớp một ngụm nước trà nói:

– Không dối gạt các hạ, mỗi khi mỗ được điện hạ triệu kiến, chính là tới để dạy cho vị Lâm đãi chiếu này ngôn ngữ Thổ Phiên. Các ngươi đừng nghĩ vị Lâm đãi chiếu kia tuổi còn nhỏ, điện hạ đối với hắn chính là vô cùng quan tâm chiếu cố đó. Hai người thường xuyên nói chuyện trời đất, giống như bạn bè vậy. Điện hạ bình thường đều rất nghiêm túc, chỉ có lúc ở cạnh Lâm đãi chiếu mới thường xuyên lộ ra vẻ mặt tươi cười thôi.

Mọi người nghe xong đều nháo nhào nói kì lạ, chỉ có Ninh Ngạn Chiêu sắc mặt trắng nhợt, buông đũa trúc xuống, rồi cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Vị rượu cay đắng tràn vào cổ họng, thiêu đốt lồng ngực khiến hắn đau đớn.

Những ngày này thỉnh thoảng Thái tử lại triệu kiến hắn. Hai người ở một bên vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, từ thơ văn cho tới triều chính. Hắn với Thái tử càng thân quen, càng nhận ra hắn là người rộng rãi cởi mở, thông minh bất phàm, thấu tình đạt lý. Một người như vậy, sẽ không lấy chuyện công làm việc riêng, lấy tư thù làm ảnh hưởng chuyện công.

Sớm biết như thế, nếu lúc trước hắn kiên trì hơn một chút, không phải vừa nghe thấy tin đồn đã lập tức buông tay thì, tất cả đã không như bây giờ…

Thế nhưng hắn thậm chí cũng chẳng có tư cách mà oán hận. Không có cách nào để hối hận, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng. Nếu như trở lại ngày đó, hắn vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn như cũ.

Cho dù có trở lại thêm bao nhiêu lần, bọn hắn vẫn xác định là phải bỏ lỡ đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK