"Vùng đất tranh đấu giữa các tộc, tương đối thích hợp với ta." Thạch Hạo tự nói.
Bỗng nhiên từng tia lửa màu xanh lam đột ngột từ lòng đất bốc lên, lấp lóe ánh sáng âm u, nóng rực mà quỷ dị, đốt sạch một mảnh thi thể.
Con ngươi Thạch Hạo co rút lại, cuối cùng cũng rõ vì sao nơi này lại có tên là Hỏa châu.
Ngay cả ngày thường trong lòng đất thỉnh thoảng lại có ngọn lửa kỳ dị bốc lên, thường có quan hệ với sinh linh đã chết và các loại thần liệu được khai quật, mang theo khí tức thần bí.
Tất nhiên cũng không hoàn toàn như vậy, sẽ có các loại tình huống không tên xảy ra, thậm chí có cả chuyện thần linh đang sống sót tự bốc cháy.
"Thật sự là lạ lùng." Thạch Hạo thử chạm vào thế nhưng ngọn lửa lại vòng sang hai bên thân thể hắn, sau khi đốt sạch thi thể thì thu lại rồi biến mất trong lòng đất.
Hắn vốn còn muốn tìm chỗ bế quan chữa trị vết thương trên người, nhưng bây giờ lại cảm thấy không ổn, cần tìm được nơi có người ở, dân gốc ở đây hẳn là biết rõ khu vực nào là an toàn.
Thạch Hạo dựa vào tin tức đạt được từ bọn giặc cỏ sắp chết lúc nãy đi về phía Đông, hướng về một tòa thành trì nổi danh trên đại thảo nguyên này.
Trên đường đi hắn nhìn thấy một nơi không có ngọn cỏ nào, là một mỏ quặng bị vứt bỏ, đã từng sản xuất thần liệu nhưng sớm bị đại giáo đào sạch.
"Này tiểu huynh đệ, ngươi cũng một mình đi đãi vàng sao, như vậy rất nguy hiểm." Một ông già xuất hiện trên đại thảo nguyên nói, tu vi hẳn là rất thâm hậu.
Hỏa châu là nơi sản xuất rất nhiều loại kim loại thần tính, vì vậy có rất nhiều tán tu tìm đến, được gọi là người đãi vàng.
Thạch Hạo vì an toàn đã sớm điều chỉnh tu vi bản thân về Liệt Trận cảnh, không muốn khiến người ta chú ý, hắn nở nụ cười, hướng về ông già hỏi xem Phù Phong thành có còn xa lắm không.
Ông lão rất nhiệt tình chỉ cho hắn rồi nói: "Nơi này trộm cướp thành tai họa, còn có các loại tranh đoạt hầm mỏ giữa các đại giáo, vô cùng rối loạn và nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận."
"Cảm tạ cụ, không cần đưa đường, tự con có thể đi tới đó." Thạch Hạo nói.
Ông lão rất nhiệt tình, mỉm cười nói: "Không sao, ta không có chuyện gì làm, đúng lúc cũng muốn dạo một vòng."
Không lâu sau, một dãy núi vắt ngàn trên thảo nguyên, từ trên đó có một bóng người nhanh chóng lao xuống chặn hai người lại.
"Lão Mặc, hôm nay hiệu suất không cao nhen, mới đưa tới hai tên nô lệ à, hiện tại các mỏ quặng lớn cần người gấp, càng nhiều càng tốt." Người kia mở miệng nói.
Thạch Hạo ngạc nhiên, quay đầu nhìn về ông lão, đây là kẻ buôn người sao? Thần sắc hắn lạnh lẽo, tất cả thiện cảm nháy mắt đều biến mất không còn.
"Tiểu hữu, một mình ngươi đi lại trên thảo nguyên sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ bị thiên lang ăn, bị giặc cỏ chém giết, không cần đi đãi vàng ta đã tìm cho ngươi một việc làm không tệ rồi." Lão già cười híp mắt.
Đang khi nói chuyện, hắn đã từ trong tay người đối diện nhận lấy thù lao là một khối thần liệu dài bằng ngón tay cái, phất phất tay liền muốn rời đi.
"Lão già dịch ông!" Thạch Hạo xoay người ép về phía hắn.
"Quay lại!" Người phía sau quát lên, quất tới một roi mang theo ánh lửa, vậy mà lại là pháp khí cấp Thần hóa thành một con giao long quấn về Thạch Hạo.
Thực lực của hắn không cao lắm, cũng chỉ là Tôn giả cảnh nhưng binh khí hắn sử dụng lại rất lợi hại, hiển nhiên là binh khí thường dùng để trấn áp nô lệ được đưa tới hàng ngày.
Thạch Hạo vận dụng thần thông Súc địa thành thốn biến mất rồi lại xuất hiện sau lưng người nọ, nắm lấy cổ hắn, rắc, bẻ gãy cổ và đoạt lấy chiếc roi cấp Thần kia.
Sau đó, một tiếng bộp, Thạch Hạo vọt lui, phóng ra một luồng thần hỏa, đánh về phía lão già kia.
"Ồ, có chút thực lực, hôm nay nhìn nhầm rồi, là cao thủ Tôn giả cảnh." Lão già buôn nô lệ kinh ngạc, thân thể vọt lên hỏa diễm giết về phía Thạch Hạo.
Cùng lúc đó hắn hướng về phía trên dãy núi hô: "Hắc Ưng còn không mau xuống đây, có chút vấn đề, hôm nay đưa cho ngươi một nô lệ không tồi đâu."
Một bóng người lao xuống, thân thể là hình người nhưng sau lưng lại có hai cánh chộp về pjias Thạch Hạo, đây là một con đại bàng đen thành tinh.
Thạch Hạo tản ra thần niệm, phát hiện nơi đây chỉ có hai người này là mạnh nhất, đều là Thần Hỏa cảnh, những người khác không đáng để lo.
Hắn nhanh chóng ra tay, thân thể phát sáng, bí lực không tên xuất hiện, lúc hai đại cường giả tấn công hắn thì tất cả pháp lực đều tan biến, hoàn toàn miễn dịch.
"Phốc!"
Hắc ưng kinh sợ, hắn giật mình phát hiện, mình bị một quyền xuyên qua lồng ngực, thân thể của thiếu niên này so với hắn còn đáng sợ hơn, đã giết chết hắn.
"Ngươi. . . Làm sao có thể miễn dịch pháp lực?" Lão già buôn nô lệ kia biến sắc, nhanh chóng rút lui muốn chạy trốn.
"Ầm!"
Thạch Hạo một cước quét ngang, như long xà vẫy đuôi, đá ông ta bay lên, thân thể nứt ra, máu tươi tung toé.
Một phút sau Thạch Hạo rời khỏi đây, đoạt được một chút thần liệu không tệ là Lam Linh kim, sau đó quăng một cây đuốc thiêu rụi nơi đây.
Sau nửa canh giờ, một tòa thành trì to lớn hiện ra trong tầm mắt, Thạch Hạo đã đến gần Phù Phong thành, đi tới nơi có người ở.
Tòa thành này rất cao, khắc họa trận pháp, toàn bộ tựa như được đúc từ kim loại màu đen, rất rộng rãi và cao lớn.
"Tên lừa đảo kia, đứng lại cho ta, đây là bảo cụ gì, căn bản một chút tác dụng cũng không có!"
Mới vào cửa thành, Thạch Hạo đã nhìn thấy hai tên tu sĩ đang rượt nhau, không ngừng chiến đấu, trên người cả hai đều có máu chảy.
Hắn cau mày, rối loạn đến thế luôn sao?
Thạch Hạo mới đi không được bao xa lại nhìn thấy bên đường có tu sĩ đánh nhau, vận dụng bảo cụ để chiến đấu, rất nhanh một người bị đánh bay đầu, máu tươi vọt lên rất cao, thi thể không đầu vọt đến trước mặt hắn rồi ngã xuống.
Điều này làm cho hắn ngạc nhiên, Phù Phong thành thật sự quá rối loạn, mới vào thành thôi mà đã chứng kiến hai trận đánh nhau thế nhưng không có ai quản.
Đồng thời khi hắn nhìn những người xung quanh thì phát hiện tất cả đều rất bình tĩnh, nhiều lắm cũng chỉ là nói vài câu chứ cũng không hề rối loạn hay hoảng sợ.
Rõ ràng chuyện như vậy phát sinh không ít, không phải chuyện lớn lao gì.
"Người anh em, mua linh dược không, ta có một cây vô cùng đặc biệt, xưa nay chưa từng nhìn thấy." Có người đi tới gần nói nhỏ với Thạch Hạo.
Thạch Hạo xoay người thì nhìn thấy một người đàn ông hiền lành, tay áo xăn lên, trên chân còn dính bùn đất giống như mới hái thuốc về đang rất căng thẳng.
"Ngươi đi Đan dược các thì không phải bán được giá cao hơn sao?" Thạch Hạo nói.
Vừa nghe lời này, con mắt người đàn ông lập tức đỏ lên nói: "Tòa thành này đâu đâu cũng có trộm cướp, giặc cỏ ác độc, ta lần trước bán một cây thuốc quí, kết quả bọn họ lại bảo chẳng qua chỉ là cây thuốc bình thường, trả cho ta một chút thù lao, ức hiếp người quá đáng."
Thạch Hạo yên lặng, có chút đồng tình.
"Đi theo ta, ta cho ngươi xem, lần này trong một khu di tích ta đào được một cây thuốc quý, vô cùng kỳ lạ, ta cũng không nhận ra." Hắn kéo Thạch Hạo vào một góc, lấy ra một cái túi, hé mở lộ ra một đoạn bảo dược.
Trong nháy mắt mùi thuốc nồng nặc, đồng thời phát ra ánh sáng trắng bạc và thánh khiết tựa như ánh trăng.
Ánh mắt Thạch Hạo hơi ngưng lại, nghe mùi thơm, nhìn đoạn bảo dược kia, bỗng chốc giật mình, đây không phải là thánh dược Tuyết Nguyệt trong truyền thuyết sao?
Đóa hoa trắng nõn xán lạn, to bằng nắm tay, tỏa ra ráng lành mông lung, tựa như một vầng mặt trăng trên trời, hương thơm làm tinh thần người ta sảng khoái, mùi thuốc nồng nặc đến kinh người.
"Ồ, có kỳ dược, ở nơi nào thế?" Cách đó không xa có người ngửi được sắc mặt khác thường nhìn về phía này.
"Như thế nào người anh em, cây thuốc này được chứ?" Người đàn ông hỏi, lộ vẻ khao khát, sắc mặt thật thà và ngốc nghếch.
Thạch Hạo khá là giật mình, dĩ nhiên trên đường lại phát hiện một cây thánh dược, thực sự là vận may quá lớn.
Nên biết dù là trong bí cảnh Nguyên Thiên cũng rất khó hái được.
"Ngươi có mua không, nếu không thì ta đi." Người đàn ông vội vàng cột lại túi da thú, sợ có chuyện chẳng lành.
"Mua chứ, chỉ là ta muốn biết tại sao ngươi lại bán cho ta."
"Phù Phong thành quá rối loạn, kẻ ác quá nhiều, mà ta thấy ngươi tựa hồ vừa mới tới, sắc mặt hiền lành không giống người xấu."
"Lại để ta nhìn lại một chút." Thạch Hạo nói, lần này hắn vận dụng Trùng đồng quan sát kỹ đoạn thánh dược kia, lập tức rùng mình, trong lòng cười gằn.
Người đàn ông kia nói đúng một chút, Phù Phong thành rồng rắn lẫn lộn, quá rối loạn bao gồm cả người trước mắt này, đoạn thánh dược được làm giả giống y như thật, có thể lừa được cả Luyện dược sư.
"Ồ, thật sự có bảo dược, ở đây, chúng ta muốn." Có mấy người đi tới.
"Anh bạn nhỏ còn muốn mua không, nếu không mua ta bán cho bọn họ à." Người đàn ông trung thực lộ vẻ khó khăn.
"Hừm, ngươi bán cho bọn họ đi." Thạch Hạo xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy sau này cũng không thể tin tưởng ai ở vùng đất rối loạn này, chẳng trách trên đường đi lại gặp một bọn buôn người, bởi vì bầu không khí thực sự quá tệ.
"Ngươi... " Người đàn ông há miệng lè lưỡi, vẻ mặt của mấy người khác cũng đột nhiên biến đổi.
"Nơi này có một cây thánh dược, các ngươi mua đi ta mua không nổi." Thạch Hạo thật thà cười, hướng mọi người xung quanh hô lên, rồi nhanh chân rời đi.
"Đây không phải là người của Kim dược đường sao, lại đi lừa gạt nữa rồi." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
"A a a, ăn cướp." Bỗng nhiên có người kêu to, điên cuồng đuổi theo một người ở phía trước, trên đường nhất thời rối loạn.
Thạch Hạo né qua, thản nhiên hất tay một người trung niên, đối phương lại lấy bảo thuật để lục lọi trộm đồ trên người hắn.
"Trời đánh mà, túi linh dược của ta đã bị mất."
"Đáng chết, bao tay bằng xương giao của ta đâu?"
Có người nguyền rủa, không ngừng mắng to, rõ ràng đã trúng chiêu.
Thạch Hạo không biết nói gì nữa, tên trộm vừa nãy tuyệt đối là một cao thủ Thần Hỏa cảnh, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như vậy, quá kỳ hoa và cực phẩm mà.
Hay là có thể nói, cả tòa thành này đều kỳ dị như thế, bầu không khí quá tệ.
Tiến vào Phù Phong thành, dọc theo đường đi Thạch Hạo toàn thấy cảnh hỗn loạn, nơi này không có trật tự, không có ràng buộc, hỗn loạn không thể tả.
"Ầm!"
Đột nhiên, giữa bầu trời vang lên tiếng sấm sét, đồng thời có tiếng bước chân gõ xuống, tựa như trống trận đánh vào trong lòng mọi người làm cho máu chảy ngược, tim phổi như muốn nứt ra.
Mọi người kinh ngạc đến đờ ra, bởi vì giữa bầu trời có hai con Xích Long lao xuống đây, có loại khí thế quân lâm thiên hạ, ngẩng đầu rít lên, âm thanh chấn động đất trời.
Chúng nó đáp xuống đất, xuất hiện trên đường phố, trong nháy mắt thu lại thân rồng, hóa thành hai con ngựa cao to không chút lông tạp, đỏ đậm như kim cương máu, thoáng nhìn cũng biết là thần câu*!
* câu: con ngựa khỏe mạnh, chạy nhanh.
Rất nhiều người hít hơi lạnh, tiếng kinh hô vang lên.
"Đây là Xích Long câu của thư viện Thần Nhai!"
"Thư viện Thần Nhai tổng cộng cũng chỉ có bốn, năm con Xich Long câu mà thôi, hôm nay vậy mà xuất hiện một lúc hai con."
Loại thần câu này trong cơ thể có máu Xích Long, là đời sau của Chân Long, có thể nhanh như gió chớp, là thú cưỡi cao cấp nhất trên đời, là đặc trưng của thư viện Thần Nhai.
Thư viện Thần Nhai nằm ở Hỏa châu, là một trong những đạo thống cao cấp nhất thế gian, nơi đó có mười vạn vách đá cổ, nghe đồn là động phủ ngộ đạo của Chân Tiên thời cổ.
Đời này nơi đây trở thành cái nôi của một thư viện mạnh mẽ.
Nơi đó có một ao huyết long*, mỗi đời đều có thể thai nghén ra mấy con Xích Long câu, loại tọa kỵ này một khi bồi dưỡng lớn lên sẽ khiến tu sĩ khắp thiên hạ đều đỏ mắt.
*huyết long: máu của rồng.
Nó có thể bay lên mặt trời mặt trăng, cũng có thể giẫm lên ngôi sao, thực lực bản thân cũng đủ mạnh, một khi trưởng thành không yếu hơn chủ nhân, là một loại sinh linh vô cùng mạnh mẽ.
Trên hai con long câu có một nam một nữ, mau cao lớn oai hùng, mặt giáp trụ bằng vàng ròng giống như một vị thần vương, khí thế kinh người, kèm theo phù văn và thần quang.
"Người đàn ông thật thần võ!" Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, người này tựa như một vị Đế vương giáng trần, quá xuất chúng, người cùng thế hệ so với hắn liền giống như gà mái so với phượng hoàng.
Mà trên một con Xích Long câu khác, cô gái kia vóc dáng tuyệt mỹ, tóc tím bay bay, mắt phượng, cũng mặc giáp trụ bằng vàng ròng, rạng ngời rực rỡ, nàng oai hùng hiên ngang, đẹp đẽ hiếm thấy.
Đây cũng không phải là người đẹp yếu đuối, nàng có một luồng anh khí, tựa như một vị nữ Chiến thần, thân thể phát sáng, tóc xõa ngang vai, mắt phượng sâu lắng mà mộng ảo.
Hai người này vừa nhìn chính là rồng phượng trong loài người, cả hai đều vô cùng xuất chúng, có khí chất siêu phàm.
"Đây là tuyệt đại thiên kiêu của thư viện Thần Nhai, bọn họ rốt cuộc đến rồi!" Có người nhận ra thân phận của bọn họ.
Thạch Hạo cũng nhìn ra hai người này hết sức phi phàm, trong có thế thai nghén chân huyết nguyên thủy, khẳng định là sơ đại siêu tuyệt thiên hạ, vô cùng mạnh mẽ.
Đây cũng không phải là việc khiến hắn kinh ngạc, thật sự hấp dẫn hắn chính là hắn nhìn thấy một cô gái quen thuộc xuất hiện ở nơi này đón tiếp hai người kia.
Tất nhiên đây là hắn dùng Trùng đồng mới thấy rõ bởi vì cô gái kia ẩn dấu chân thân, dung mạo hoàn mỹ, tựa như Hằng Nga không nhiễm chút bụi trần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng năm, 2022 00:22
từ đầu đã nghi Cô tộc làm nội gián rồi mà :))
03 Tháng năm, 2022 23:50
sao minh tim k ra ban oi
30 Tháng tư, 2022 13:57
Ad ra chương mới đi
30 Tháng tư, 2022 08:02
Paypal của mình: @ronkute
Tks bác nhé
30 Tháng tư, 2022 07:40
Lễ lượt chơi bời phê pha quá
29 Tháng tư, 2022 23:15
sao 2 hôm k ra chương ad ơiii
28 Tháng tư, 2022 19:14
9 đời thành tiên là hợp lý. 9 tượng trưng cho trường tồn, vĩnh cửu mà, mang ý nghĩa viên mãn tròn đây
28 Tháng tư, 2022 17:34
góp ý admin nên thêm cả paypal để donate. đang ở nước ngoài nên k thể ủng hộ mn được
27 Tháng tư, 2022 19:01
Đợi bản dịch chuẩn đọc
26 Tháng tư, 2022 22:59
Có rồi đó ad, kênh Hư Thần Giới trên youtube đã phát bản chuẩn xong hết luôn rồi đó
24 Tháng tư, 2022 21:38
đợi dịch xong đọc 1 lần, trước khúc sau đọc bản convert làm tụt cmn cảm xúc
23 Tháng tư, 2022 22:08
nào lên chương nữa ad
23 Tháng tư, 2022 06:29
Tks bác nhiều nhé
23 Tháng tư, 2022 00:23
Hay quá ad ơi mình lại vừa donate cho ad, mong ad chăm chỉ ra chap mới nữa nhé :heart:️
22 Tháng tư, 2022 21:55
Sống lâu quá cũng khổ nhỉ, người thân, bạn bè dần chết hết cả. Mà thành Tiên cũng khó khủng khiếp, Hạo còn trải qua 8 kiếp gần 50 vạn năm rồi đó, vậy mà thêm hơn 1 vạn năm tu luyện khổ sở nữa mới đắc đạo...
21 Tháng tư, 2022 13:28
..
21 Tháng tư, 2022 12:21
@@
20 Tháng tư, 2022 18:15
Hay quá ad ơi, nữa đi ad, đoạn này đọc bản convert không hiểu gì hết. Thì ra Hạo là luân hồi từ tận thời đại Đế Lạc à? Vậy tương đương dài bao nhiêu A Tăng Kỳ kiếp đây? một khoảng thời gian dài đằng đẵng, khó mà có thể hình dung được nó dài như thế nào, mỗi một kỷ nguyên kéo dài hàng ngàn tỷ năm, thời gian hủy hoại mọi thứ, vậy mà lại có người luân hồi... thật đáng sợ...
20 Tháng tư, 2022 16:12
Ad chăm chỉ ra chương nhé mình sẽ donate đều đặn :heart:️
19 Tháng tư, 2022 10:16
Sẽ bù nhé, cố gắng năm nay xong bộ này cho rồi, nhiều bác theo dõi con đi học lớp 1 mà vẫn chưa full, thấy áy náy quá :((
19 Tháng tư, 2022 10:13
Mai của năm nào đây, ad hứa lèo quá
18 Tháng tư, 2022 21:24
các bác nghiện truyện chả khác gì em, mặc dù đọc hết nhưng vẫn cứ thích đọc thuần việt, khác mỗi là em không có tiền donation =)))))
18 Tháng tư, 2022 20:43
Mai của năm nào z
18 Tháng tư, 2022 19:24
Mai lên chương nhé mọi người :relaxed:️:relaxed:️:relaxed:️
18 Tháng tư, 2022 19:24
Bác trả trăm triệu cũng không có đâu :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK