Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xông vào hang Táng sĩ? Thạch Hạo giật nảy cả người, không không lại tiến vào nơi tuyệt địa này, đây cũng chẳng phải là khu vực tốt lành gì, sơ sẩy một cái liền bỏ mạng nơi đây.

Bởi vì, Táng sĩ quá mức thần bí, hoàn toàn không phải cùng một chủng tộc với hắn, đồng thời loại sinh vật này cũng cực kỳ ghét bị quấy rầy, xưa nay bất cứ người nào khai quật mộ phần của bọn chúng thì hầu như đều chết thảm cả, dù cho có đào tẩu thì cuối cùng cũng sẽ chết chẳng chút tử tế gì.

Hiện giờ, đây cũng không phải chỉ một hai Táng sĩ, mà là cả một hang ổ!

Thạch Hạo tê dại cả da đầu, mặt chẳng chút cảm xúc đứng chết lặng nơi ấy.

Gốc tiên dược kia cũng há hốc miệng đầy thất kinh, về phần nó, nó vừa mới trốn thoát khỏi từ nơi chôn cất sâu nhất và cổ xưa nhất kia, thế nhưng hiện giờ lại sa vào "hang sói" cùng "đầm hổ".

Một nhóm Táng sĩ trông lại rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo tiếp đó liếc qua tiên dược, hai mắt đều lộ vẻ âm trầm cũng như trống rỗng thiếu hụt sức sống.

Việc này khiến da dẻ người nhìn như bị kim đâm, có chút đau nhói đồng thời cũng rất lạnh buốt, tựa như bị đám ác quỷ nhìn chằm chằm vậy.

Thạch Hạo bất an trong lòng, nơi lối vào đã có Táng sĩ qua lại nên không thể rút lui được, đồng thời đó cũng là một sinh vật không hề tầm thường, là một con quái vật ba đầu sáu tay, cả người đen thui, thi thoảng lại có ánh đen lấp lánh, khí tức tử vong phả thẳng vào mặt.

Tên Táng sĩ này tu vi ít nhất cũng phải là cảnh giới Độn Nhất, thực lực cực mạnh.

Thạch Hạo nhắm mắt tiến về phía gò đất trước mặt, tự mình chọn lấy địa hình có lợi đồng thời quan sát xem thử còn có lối thoát nào nữa hay không.

Đây là một khu chợ nên có không ít Táng sĩ qua lại, những quán sá trên vỉa hè bày ra một vài khí cụ cổ xưa kỳ lạ.

"A đức lạp đô a..."

Phía trước chợt có người chỉ chỉ đồng thời phát ra âm thanh này, nó chỉ về phía tiên dược rồi lại nhìn về phía Thạch Hạo.

Có ý gì đây? Thạch Hạo nghe chẳng hiểu chút gì!

Hắn tê dại cả da đầu, chẳng lẽ phải đổ máu ở đây ư?

Hắn nhìn về cách đó không xa, bên trong đám Táng sĩ ấy có một vài sinh vật gần giống với hắn, cũng không có tử khí, rất là bất phàm, vô cùng oai hùng, đó là Táng sĩ hoàng kim.

Ánh mắt của Thạch Hạo lấp lóe quyết định nguy hiểm thử một lần, liều mạng giả mạo thành Táng sĩ hoàng kim, ngay lập tức giả bộ lạnh lùng nhìn về hai bên chứ không có lên tiếng gì.

Tiếp đó, hắn chỉ về phía tiên dược ra hiệu nó tiến lại đây!

Đồng thời hắn bí mật truyền âm, nói: "Nếu như ngươi không muốn lần nữa bị trồng bên trên mộ lớn thì ngoan ngoãn đến bên cạnh và phối hợp với ta!"

Tiên dược cảm thấy không biết làm thế nào, tới lúc này mà tên khốn ấy còn đe dọa mình, đúng là bình tĩnh quá mức mà!

Nhưng mà Trường Sinh dược đều có ý thức, sẽ biết nói chuyện, năm xưa Thạch Hạo từng trò chuyện tán gẫu qua với "Bạch Quy Đà Tiên".

"Ngươi còn nguy hiểm hơn cả ta nữa, vậy mà cũng nói khoác, không biết dị hả?" Tiên dược sau khi bình tĩnh lại thì âm thầm truyền âm.

"Ngươi và ta cùng tụ lại thì càng có lợi hơn, tránh cho việc ngươi lại lần nữa rơi vào trong tay Táng sĩ rồi bị trồng trước phần mộ, ngươi cứ diễn theo ta, cứ xem ta là Táng sĩ hoàng kim." Thạch Hạo nhanh chóng đáp lại.

Lúc này gốc tiên dược kinh ngạc, sau đó thì lộ vẻ do dự nhưng tiếp theo liền quyết đoán đi tới, nó cảm thấy tên Nhân tộc này gan to bằng trời, không ngờ lại có thể nghĩ ra được cách này.

"Ngươi tốt nhất nên an phận, nếu như làm tổn thương ta thì ta sẽ vạch trần đó, tới lúc ấy thì chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!" Lão dược cảnh cáo.

Thật sự là nó không yên lòng, rất sợ Thạch Hạo sẽ ăn luôn nó, dù sao nó cũng là một cây Trường Sinh dược, bất kỳ sinh vật nào mà chẳng thèm khát.

"Yên tâm đi, ngươi hiện tại là một con kiến trên cùng một sợi dây với ta!" Thạch Hạo muốn nó yên tâm cho nên cố gắng phối hợp.

Ai có thể nghĩ tới cả hai lại hợp tác chứ, một người một cây, chỉ cần nghĩ tới tổ hợp như vầy thì đã cảm thấy quái lạ rồi, đặc biệt cây dược này còn là rễ Tiên nữa chứ!

Trước đây không lâu thì hai người vẫn còn như nước với lửa!

"Ngươi nên biết, nếu như bị bại lộ thì chẳng qua ta chỉ bị mang đi mà thôi, quay trở lại trong tay một tên Táng vương, trở thành quan tài của hắn, thế nhưng ngươi nhất định sẽ bị phân thây thành muôn mảnh, nhầm, sẽ bị luyện chế thành Táng nô, xem bộ cũng giống như sống không bằng chết!"

Tiên dược lầu bầu, nó đang cực lực nói rõ hậu quả nếu như Thạch Hạo hãm hại nó, không ngừng đe dọa sợ Thạch Hạo có ý đồ xấu.

"Yên tâm, yên tâm!" Thạch Hạo đáp ứng, sau đó lại nói: "Thời gian gấp rút, ngươi mau mau đáp lại bọn chúng đi, hoặc là nói ra ngôn ngữ của khu mai táng cổ này, để ta trở thành một tên Táng sĩ hoàng kim thật thụ."

Hắn tin tưởng, lão dược sinh sống ở khu Mai táng cổ trong vô tận năm tháng thì chắc chắn sẽ hiểu được ngôn ngữ của khu mai táng, hơn nữa sẽ hiểu rõ hơn người thường đối với Táng sĩ hoàng kim.

"Ma ni dát la..."

Lão dược cũng bắt đầu phối hợp theo, thân thể nó thu nhỏ lại, chiều cao của cọng rễ cùng với cành non không quá một thước đồng thời rơi lên trên bả vai của Thạch Hạo, lúc này bô bô lên tiếng.

Nó đang phối hợp với Thạch Hạo, giúp hắn hóa giải nguy cơ, thế nhưng, nó vẫn ôm chặt chiếc rương như trước, không hề buông tay.

"Dát cô mễ mỗ..." Xa xa có một tên Táng sĩ mang theo nụ cười tươi rói đi tới, trông tầm khoảng ba mươi tuổi thế nhưng thực lực lại đáng sợ vô cùng.

Hắn đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Độn Nhất, vả lại cũng là một Táng sĩ hoàng kim!

Hắn có mái tóc vàng óng đầy lấp lánh tung bay trước ngực và sau lưng, tựa như là dòng sông vàng trải dài, rõ ràng chỉ là một tên Táng sĩ thế nhưng lại còn thần thánh hơn cả thần linh, bảo vụ mờ mịt vờn quanh.

Lão dược cũng bô bô giao lưu với tên Táng sĩ hoàng kim kia, tốc độ nói rất là nhanh.

"Thật là kỳ quái, Táng sĩ hoàng kim dù là ở nơi sâu nhất trong khu Mai táng cổ cũng rất là hiếm thấy, trừ khi là vào lúc trọng yếu nếu không sẽ không tụ tập nhiều như vậy."

Trường Sinh thụ vừa nói chuyện với Táng sĩ lại vừa âm thầm truyền âm cho Thạch Hạo, nó cũng không hiểu cho lắm.

Chuyện này vô cùng dị thường, Táng sĩ hoàng kim cực kỳ ít ỏi, là dòng dõi của chí cường giả Táng sĩ cổ có huyết thống mạnh mẽ nhất, như vậy cũng không thể nào xuất hiện đông như vậy.

Mà nơi đây, ít nhất phải tới mấy chục tên!

Bọn chúng có nam có nữ tràn ngập tiên vụ, thần thánh an lành, tựa như là dòng dõi của một nhóm thần linh mạnh mẽ nhất đang giáng lâm ở trong khu Mai táng thổ này.

"Đừng có biết mỗi mình mình nói chuyện với nó, nhanh dạy ta chút Táng ngữ cổ này đi, một câu dạy một câu, để tự ta nói chuyện với bọn chúng, nếu không chẳng mấy chốc sẽ lòi đuôi chuột ra ngay!" Thạch Hạo nói.

Nhiều Táng sĩ như vậy, nguy hiểm cực kỳ!

Dù cho có kiếm thai Đại La trong tay, có tác dụng uy hiếp nhất định, thế nhưng nếu như hoàn toàn bị bại lộ thì sợ rằng sẽ sinh ra nguy cơ càng to lớn hơn nữa.

Lão dược không hề tình nguyện chút nào thế nhưng vẫn dạy từng câu một, để Thạch Hạo bắt đầu đối thoại với tên Táng sĩ hoàng kim trước mắt.

Ngôn ngữ tuy rằng rất quái lạ, phát âm kỳ quặc, hiểu rõ rất là phiền phức thế nhưng Thạch Hạo vẫn có thể đơn giản giao lưu tới tên Táng sĩ trước mắt này.

"Đạo huynh quả nhiên là bất phàm, không ngờ lại mang tới cả một cây Trường Sinh dược luôn, nghĩ tới cuộc hành trình đi Vực mai táng lần này thì chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn!" Chàng trai này vô cùng tươi vui, tựa như là thần mặt trời vậy.

Hắn rất hiền hòa và cũng rất thong dong, mang theo nụ cười tươi trò chuyện thân thiết với Thạch Hạo.

Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa, đây rõ ràng là một tên Táng sĩ, trong nhận thức của hắn thì là ác quỷ trong ác quỷ, thế nhưng lúc này lại còn thánh khiết hơn cả hắn nữa.

Hắn cảm thấy nên thay đổi suy nghĩ đôi chút, không thể nào cho rằng Táng sĩ là quỷ được, đây là một chủng tộc kỳ dị, phải gọi là con cháu của Ma Tiên.

Cùng lúc đó, trong nội tâm của Thạch Hạo nổi lên gợn sóng chập trùng, hắn chấn động cực mạnh, bởi vì đối phương nhắc tới Vực mai táng gì thế, đó là nơi nào, khi mang theo Trường Sinh dược tới đó thì sẽ có thu hoạch?

Chẳng trách lão dược này không muốn dạy hắn Táng ngữ, xem ra bên trong có ẩn tình gì đó!

Thạch Hạo một bên tự mình ứng đối cẩn thận trả lời, một bên uy hiếp Trường Sinh thụ, bắt nó phải nói ra cái gọi là Vực mai táng kia là nơi nào, đi tới đó thì có thể đoạt được chỗ tốt gì.

"Ngươi sớm từ bỏ hi vọng đi, đừng mơ mà tới đó!" Lão dược chẳng hề vui vẻ gì, kiêng quyết không nói.

Thần giác của Thạch Hạo cực kỳ nhạy cảm, hắn liền biết được Mai táng vực kia chẳng phải là địa phương tốt đẹp gì đối với Trường Sinh dược, nó rất kiêng kỵ và không muốn đi tới đó.

"Nếu như không diễn theo thì chẳng mấy chốc hai ta sẽ bại lộ, bởi vì, ta cũng không cách nào chém gió với tên kia được, không cách nào hòa mình vào bọn họ được." Thạch Hạo cảnh cáo.

"Chúng ta phải nói trước cái đã, nếu chút nữa chúng ta lên đường thì ngươi tuyệt đối phải thả tự do cho ta, để cho ta rời đi bất cứ lúc nào, tuyệt đối không được hạn chế ta, nếu không ta sẽ cá chết lưới rách với ngươi!" Trường Sinh thụ nói.

Thạch Hạo ngẩn người rồi hiểu được, cụm từ lên đường mà nó nói ý là chỉ tới Vực mai táng.

Hắn ngạc nhiên không thôi, ban đầu hắn cũng không muốn đi tới mật thổ của Táng tộc làm gì, nhưng giờ nghĩ lại thì tựa hồ có chút phiền phức rồi!

"Ngươi yên tâm đi, ta không hề có chút hứng thú nào với nơi gọi là Vực mai táng kia đâu, ta còn muốn bỏ chạy ngay lập tức nữa là!" Thạch Hạo động viên nó.

Sau khi đạt thành nhất trí thì một dược một người bắt đầu hợp tác chân thành với nhau.

Nơi đây quả nhiên chẳng chút bình thường, lại tiếp giáp với vực sâu đen ngòm đầy cổ xưa và thần bí, dù cho với Táng sĩ thì đây cũng là địa phương không thể đoán trước được.

Mặc dù Táng sĩ cổ đã sống vô tận năm tháng thì cũng chẳng biết gì về nơi ấy, vô cùng kính nể!

Sau khi Thạch Hạo nghe được những tình huống này thì chợt giật mình, dưới góc nhìn của hắn thì vùng đất mai táng dưới lòng đất này, Táng sĩ tuyệt đối là một tộc người kỳ lạ, không thể nào suy đoán được.

Nhưng mà giờ lại phát hiện, ngay cả chúng cũng có nơi khó có thể đặt chân tới được, thật sự không thể nào tưởng tượng.

"Táng vương có thể sẽ biết, thế nhưng lại không tiết lộ." Lão dược nói.

Hôm nay không ngờ lại là ngày tháng mở ra Vực mai táng, một ít Táng sĩ hoàng kim muốn tới đây để đạt được tạo hóa.

Bởi vì, mỗi một lần Vực mai táng mở ra thì đều sẽ có thiên tài địa bảo, kinh văn bằng đá... hiện lên, nếu những ai may mắn thì có thể bắt lấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK