Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Là lần thứ hai đi ra khỏi quan ải, chứ không phải bế quan - xuất quan.

Trảm tiên? Vật này cứ thế lao tới và đập mạnh về phía tiên huyết!

Hơn nữa, với vẻ hung tàn vô cùng, nó hóa thành một vệt ánh kiếm bổ xuống, tựa như muốn kích diệt giọt máu này.

Nhưng, giọt máu nhỏ này lại rất đặc biệt, nó còn "sức sống", có lực sinh mệnh nào đó, tuy rằng bị đánh trúng thế nhưng cũng không hề bị đánh tung tóe.

Ngược lại, xương ngón tay của Thạch Hạo trở nên đau nhức rồi đứt rời, việc này làm cho tất cả mọi người đều biến sắc, vệt thần mang này quá bá đạo.

Hơn nữa, ngón tay của hắn như muốn nổ tung, không chỉ đơn giản là gãy lìa mà là hóa thành một bịt.

Cũng may là, vào lúc này một tia ánh sáng tiên huyết tiến vào xương ngón tay và chữa trị thương thế, đồng thời đoạn ngón tay bị thương kia nhanh chóng lành lặn.

Tốc độ cực kỳ nhanh, ánh sáng đỏ sẫm lấp lánh, khí lành lan tỏa, ngón tay của Thạch Hạo ngay tức khắc hoàn hảo như ban đầu, không chỉ có xương ngón tay hoàn hảo mà ngay cả huyết nhục cũng đã tái sinh.

"Vệt thần mang này quá đáng sợ, sao dung hợp được đây?" Thái Âm ngọc thỏ che miệng.

Tuyệt đối không thuộc về phàm tục, thứ này đáng sợ quá mức, bởi vì nó là một tia tinh túy được tràn ra từ trát đao Trảm tiên, nếu như có được toàn bộ thì sợ rằng ngay cả Chân Tiên cũng có thể chém.

Đối với Thạch Hạo, chỉ một vệt thần mang như vầy mà đã khó đối phó như vậy rồi, vật này dù là chí tôn cũng thèm khát.

"Tiên huyết cũng kinh người không kém, nếu không phải đã luyện hóa đi sát khí năm xưa, chém hết mọi vật chất có hại đối với chúng ta thì sẽ càng không cách nào tưởng tượng được." Đại trưởng lão nói.

Đây là sự thật, nếu như là tiên huyết chảy trực tiếp từ trong cơ thể của Chân Tiên ra và không trải qua việc xử lý nào, như vậy chỉ cần một giọt thôi cũng đủ để mai táng toàn bộ đám Thạch Hạo rồi, sẽ không có bất ngờ nào cả.

Hiện giờ hắn có thể luyện hóa dung hợp giọt máu này, hoàn toàn là bởi vì nó chỉ còn dư lại sự an lành, là vật chất hữu ích đối với thân thể.

Xoẹt!

Thần mang tái hiện tấn công thẳng xuống, như trước vẫn là nhằm vào tiên huyết.

Rắc, Thạch Hạo hoàn toàn bóp nát thủy tinh, đổ ra một giọt máu hoàn chỉnh lên trên ngón tay trỏ bên trái của mình, màu đỏ tươi ướt át, tựa như là kim cương máu tỏa sáng và cũng như là ánh bình minh đang ngưng tụ.

Xèo!

Lần nay, vệt tinh túy kia nhào thẳng vào trong ngón tay và dung hợp với giọt tinh huyết ấy, nó không ngừng đánh chém, điên cuồng xung kích.

Trong tiếng ken két, Thạch Hạo không chỉ be bét thịt nát mà xương ngón tay cũng lần nữa gãy vỡ, cảnh tượng rất đáng sợ, loại dằn vặt này khó có thể chịu đựng nổi.

May là có tiên huyết, nó không ngừng chữa trị thương thế cho Thạch Hạo, khiến ngón tay khôi phục trong chớp mắt, toàn bộ những nơi tổn hại đều khép lại.

Cứ như vậy, thần mang như cầu vồng không ngừng ra vào, ngón tay của Thạch Hạo không ngừng mài nhỏ rồi lại tái sinh ngay sau đó, khiến người khác không đành lòng quan sát.

"Ta cảm thấy ê răng quá!"

"Ta cảm thấy tê dại cả da đầu!"

"Ta cảm thấy nổi hết cả da gà!"

Đây là sự đánh giá của Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ, Thái Âm ngọc thỏ, bọn họ chưa bao giờ gặp phải loại dằn vặt biến thái như vầy trong quá trình tu hành, không ngừng bị đánh nát ngón tay và rồi gây dựng lại ngay sau đó.

Ngón tay của Thạch Hạo đang trải qua muôn vàn sự thử thách, cốt tủy, huyết nhục, xương cốt... không ngừng nát tan, sau đó lại lần nữa xuất hiện.

Về sau, ngón tay của hắn trở nên lấp lánh, tựa như là ngón tay của Tiên vậy, không hề bình thường chút nào

Mà trong lúc này, Thạch Hạo cũng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì cảm giác đã mất, thế nhưng loại dằn vặt đầy đáng sợ này vẫn đang tiếp tục.

"Vẫn không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì vẫn không cách nào dung hợp vệt thần mang này được." Thạch Hạo nhíu mày.

Nếu không có giọt tiên huyết này thì tay trái của hắn sớm đã bị hủy rồi, cơ bản không thể bảo tồn như thế này, vệt tinh túy kia quá khủng khiếp, không gì là không xuyên thủng.

Hắn tu luyện qua Bất Diệt kinh, thân thể cứng rắn hơn người cùng thế hệ nhiều, thế nhưng vẫn dễ dàng bị cắt cụt ngón tay, không phải hắn không đủ mạnh mà là vệt thần mang kia quá phi phàm.

"Không hổ là tinh túy của trát đao Trảm tiên, cái gì cũng có thể chặt đứt, chẳng hề tầm thường chút nào, đây là chí bảo vô giá!"

Thạch Hạo đau đầu, nếu vẫn tiếp tục như vầy thì chỉ có thể tự dằn vặt dày vò bản thân mà thôi, không có chút biện pháp nào.

Chủ yếu là bởi vì, cảnh giới của hắn quá thấp, mà vệt tinh túy này lại quá cao cấp, không thuộc về nhân gian!

Trên thực tế, hắn đang ở lĩnh vực nhân đạo, đã đứng ở vị trí đủ cao, nhưng dù sao thì khi đối mặt với thứ không thuộc về phàm trần này thì vẫn có chút không đáng nhắc tới.

Ầm!

Rốt cuộc, Đại trưởng lão xuất thủ, dùng pháp lực cái thế thay hắn áp chế, để cho Thạch Hạo có thời gian thở dốc và nghĩ biện pháp ứng đối.

"Lôi trì, luyện hóa cho ta!" Thạch Hạo quát lên.

Tới cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể sử dụng lôi đình, dù sao thì vệt thần mang này đã đạt được ngay trong thiên kiếp, hẳn là rất gần gũi với tia chớp.

Mi tâm của hắn phát sáng, một chiếc Lôi trì nhỏ xuất hiện và hạ xuống bên cạnh ngón tay, đồng thời hấp tu vệt sáng này vào trong và từ từ luyện hóa.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó tia sáng này xuyên thủng và bắn thẳng ra ngoài Lôi trì, nó sẽ không thể nào bị hủy diệt, vẫn dây dưa bên trên ngón tay trỏ hòng tiêu diệt tiên huyết kia.

"Ồ, hình như đang quy về sự cân bằng rồi." Đại trưởng lão kinh ngạc.

Bởi vì, rất lâu sau thì vệt tinh túy này đang hòa vào giọt máu đỏ sậm, hai bên giao hòa với nhau và hóa thành một thể thống nhất, không còn xa cách phân chia gì nữa.

"Nó đang rút lấy tinh hoa của tiên huyết!" Đại trưởng lão nói.

Thạch Hạo ngăn lại thế nhưng vẫn không thể được, tiên huyết kia cũng đang hấp thu thần mang này, hai bên không ngừng nuốt chửng lẫn nhau, không ngừng trộn lẫn trở thành một thể.

Đương nhiên, tới cuối cùng vẫn là vệt thần mang kia làm chủ, nắm giữ tính chất công kích mạnh mẽ nhất.

Rốt cuộc cũng đã ôn hòa trở lại, bên trong giọt máu ấy có ẩn giấu một vệt thần mang, và rồi nó hòa vào bên trong ngón trỏ của Thạch Hạo.

Trong quá trình này, ngón trỏ bên trái của Thạch Hạo đã không biết bị hủy diệt đi bao nhiêu lần, hiện tại đang tỏa sáng lấp lánh, tất cả đều do tiên huyết chữa trị.

Vì vậy, hiện tại ngón trỏ cùng với hắn hắn đã trở thành một thể thống nhất.

Thạch Hạo bế quan, vững tin rằng mình đã thành công thu vệt thần mang này vào trong ngón trỏ của mình, trong mười mấy ngày sau đó thì không ngừng ôn dưỡng, tiếp đó là tế luyện khiến nó trở thành một phần của bản thân.

Trong nửa tháng này Đại trưởng lão cũng không hề có rời đi, dùng pháp lực cái thế giúp hắn luyện hóa, tới cuối cùng, giọt tiên huyết cùng với vệt thần mang kia phân giải hóa thành hoa văn bí ẩn, từng vệt từng tia tiến vào trong máu thịt xương cốt nơi ngón trỏ của hắn.

"Toàn bộ xương và máu của ta nếu như lột xác tới trạng thái như thế này, vậy thì còn sợ ai nữa chứ?" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Đây là một sự lột xác, chỉ trong nháy mắt là hắn có thể dễ dàng đánh nát bảo cụ đầy mạnh mẽ, dễ như ăn bánh.

Đồng thời, khi hắn vận dụng toàn bộ sức lực, tiêu hao hết pháp lực thì còn có thể ép ra một vệt thần mang màu đỏ sậm từ ngón tay trỏ bên trái, tựa như bẻ cành khô, không gì không phá, không gì ngăn cản.

"Dùng ngón tay này làm sự khởi đầu, ta muốn tiến hành việc lột xác tới tứ chi, tới lúc ấy, sức chiến đấu sẽ tăng vọt!"

Hắn cho rằng, tứ chi thông thiên sẽ tạo ra tứ cực thiên địa, có thể phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ nhất.

Thạch Hạo bế quan hai tháng, tiến hành củng cố ngón tay, tới cuối cùng khi vững tin rằng không có chuyện gì nữa thì lúc này mới xuất quan, vệt thần mang cùng với giọt tiên huyết ở ngón trỏ trái kia tuy hai mà một, đã dung hợp làm thành một thể.

Nói chính xác, ngón tay của Thạch Hạo tựa như đã niết bàn lột xác vậy.

"Xuất quan thôi!"

Rốt cuộc, Thạch Hạo cũng đã xuất quan, hắn muốn đột phá vào Trảm Ngã cảnh thế nhưng không phải là ở nơi này, mà là muốn đi quan ngoại, muốn tắm rửa máu địch, muốn thăng hoa trong thực chiến ác liệt nhất.

Đương nhiên, hắn cũng muốn tiến vào những khu mật thổ trong truyền thuyết kia hòng tìm cơ duyên lớn.

Ví dụ như: Dãy núi Thần dược, rừng sâu Thiên thú, biển Mê thất, cựu địa Tiên gia, thậm chí đối với dị vực cũng là khu vực thần bí nhất - Khu Mai táng cổ.

Thạch Hạo không có đi từ biệt cố nhân mà yên lặng rời đi, việc đi ra quan ngoạilần này nếu không có thu hoạch thì hắn sẽ không trở về!

"Dãy núi Thần dược, rừng rậm Thiên thú, nơi ấy bao quanh lấy một khu cổ địa, hẳn là ta phải tới đó một lần mới được." Thạch Hạo lẩm bẩm, tấm địa đồ bằng da thú mà Thác Cổ Ngự Long kia đạt được đã hấp dẫn người của Cấm khu tới, cho nên Thạch Hạo cũng cảm thấy hứng thú.

Lần này hắn rất là biết điều, không hề có kinh động bất luận người nào cả, chọn một ngày nào đó và lẫn vào trong một đội ngũ rồi xuất chinh.

Hiện tại, cứ cách nửa tháng thì quan ngoại sẽ có một trận chém giết.

Người của dị vực muốn tiến công còn cường giả trong Đế quan thì lại muốn luyện binh, để mọi người cảm nhận được sự đáng sợ của địch thủ cùng với sự tàn khốc của chiến tranh. Vì chính là, nếu như có một ngày Đế quan xảy ra điều bất ngờ, khi ấy hi vọng đã rèn luyện nên một quân đoàn thiết huyết chứ không phải là những đóa hoa được nuôi dưỡng trong lồng kín.

Tuy rằng đã từng ra khỏi biên quan một lần thế nhưng Thạch Hạo vẫn bị chiến tường đầy mênh mông này thu hút, sa mạc vô ngần, xương khô vô số, cát đất đều nhuộm thành màu máu.

Từ xa nhìn lại, từng bộ thi thể ngang dọc, đâu đâu cũng có, tiếng la hét chém giết rầm trời nơi phương xa.

Lần xuất chinh này được phân làm hai nhóm, nhóm đầu tiên đi ra đã chém giết được hơn nửa ngày, rất nhiều hài cốt nằm xuống, vô cùng thê thảm.

"Ồ, năm con rồng của Vương gia cũng đi ra à, không biết chinh chiến ở đâu?!" Thạch Hạo kinh ngạc, từ xa thì đã nhìn thấy được cờ chiến của Vương gia, nó tung bay phần phật trong gió, sừng sững không hề gãy đổ.

Rất nhanh thì hắn biết được, đây là sự trừng phạt, yêu cầu năm con rồng phải đánh giết cao thủ tuyệt đỉnh cùng cấp bậc với số lượng định sẵn, nếu không, bọn họ vẫn phải trả cái giá thật lớn như trước.

Hết thảy cũng là bởi vì tộc này từng muốn làm hại Thạch Hạo trong Đế quan, vi phạm tới quy định không được làm trái, cho nên phải có một lời giải thích rõ ràng.

Bên trong chiến trường, Thạch Hạo đứng từ xa quan sát, mãi cho tới khi năm con rồng của Vương gia kéo theo thi thể của một vài sinh linh đáng sợ trở lại Đế quan thì hắn mới rời đi.

Bọn họ là nhóm người thứ hai, giờ đã tới lượt trình diễn của bọn họ.

"Năm con rồng của Vương gia thật là lợi hại, vừa nãy đã giết chết được cường giả tuyệt đỉnh Vương tộc đó!" Có người khiếp sợ bình luận.

Mặc dù không hề có chút thiện cảm nào với năm con rồng Vương gia, thế nhưng Thạch Hạo biết rõ, bọn họ mạnh mẽ tuyệt đối, đáng sợ vô cùng.

"Ta đánh một hồi ở đây cũng được, tiếp đó là đi tìm dãy núi Thần dược, tạm thời không quay trở lại Đế quan." Thạch Hạo lẩm bẩm.

Nhưng vào lúc này chợt phía trước truyền tới tiếng hét lớn: "Hoang có tới không? Nói hắn lăn ra đây ngay, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể trấn áp hắn, dám giết Vương tộc giới ta à, phải để hắn chết không có chỗ chôn!"

"Lại tới nữa rồi, mỗi lần xuất chiến thì đều có người khiêu chiến Hoang, nghe nói mười đại cao thủ thuộc thế hệ trẻ tuổi dị vực gần như đều hiện thân cả, đáng tiếc là trong mấy lần này Hoang cũng không có xuất quan."

"Có Hoàng tộc tới luôn à?" Thạch Hạo hỏi.

"Có, nghe nói từng tới chiến trường này và quét ngang toàn bộ đối thủ, không một ai có thể địch lại!" Có người đáp.

"Cảnh tượng ấy thật là đáng sợ, hắn gần như là một cỗ máy chuyên giết chóc vậy, chẳng hề có chút cảm tình nào, những nơi đi qua thì hài cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, cơ bản không ai có thể ngăn cản được!" Bên cạnh có người trắng bệch mặt mày nói.

"Hắn có cảnh giới gì thế?" Thạch Hạo hỏi thêm tiếng nữa.

"Trảm Ngã cảnh thế nhưng lại có thể giết chết đại kỵ sĩ thuộc Độn Nhất cảnh, không chỉ là giết một người đâu, có dáng vẻ vô địch thiên hạ!" Có người khác trầm giọng nói.

"Là hậu nhân của An Lan hay là hậu nhân của Du Đà, hoặc là cường giả trẻ tuổi Đế tộc bước ra từ một cổ địa nào đó?" Thạch Hạo hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK