Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới kia đã lưu lại cho Thạch Hạo không ít đau khổ, đầu tiên là ở Đế quan, đã có không biết bao nhiêu nhân kiệt chôn xương nơi đất khách, bao nhiêu anh hùng hồn đoạn chiến trường, chết đi đầy thê thảm.

Nếu so sánh tu sĩ của cửu Thiên thập Địa với sinh linh của Tiên vực thì hoàn cảnh tu luyện bị giới hạn, thành ra đạo hạnh không phải quá cao thế nhưng lại lưu cho Thạch Hạo ấn tượng không tài nào xóa nhòa được.

Trận chiến trước Đế quan năm đó, những lão binh kia, những thống lĩnh kia, tuyệt không sợ chết, dùng huyết nhục của bản thân để ngăn cản kỵ binh của dị vực, mỗi khi nhớ tới đều khiến hắn rơi lệ.

"Dị vực, ta muốn tới một lần!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, trong mắt có ánh lửa hừng hực bốc cháy.

Đại trưởng lão cũng héo úa ở nơi này, không thể nào gặp lại được nữa.

Hắn đã rơi vào trong hắc ám và năm xưa vì quá liều mạng, để giết được càng nhiều địch nhân hơn thì đã vô lực độ kiếp nạn thành tiên, bị không rõ bao phủ và cuốn đi.

Thạch Hạo không có đi ngay mà đi tới vị trí tinh hệ của Bàn vương, muốn gặp lại những cố nhân kia.

Một tòa đại lục to lớn trôi nổi trong vũ trụ, bên trên có một tòa thành cổ được xây dựng đang lưu chuyển sức mạnh hồng hoang, sương mù hỗn độn ngập tràn khiến nơi ấy thâm thúy bao la và toát lên vẻ uy nghiêm.

Thạch Hạo giá lâm khiến các nơi chấn kinh!

Hiện giờ hắn đã giết ra được uy danh, không ai không biết, không ai không hiểu, hắn trấn áp ba đại Tiên vương là Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, thần dũng không gì sánh được.

Ngoài ra, tin tức mới cũng vừa được lan truyền, hắn thâm nhập Giới hải và sau khi trở lại đã mang hai đầu lâu của hai sinh linh cấp bậc Tiên vương!

Cửa thành Bàn vương mở rộng và tộc này xếp thành hàng nghênh tiếp, một đại lộ kim quang trải rộng kéo tới mấy chục vạn dặm, chính là mời Thạch Hạo bước lên trên.

Ngoài ra còn có một chiếc chiến xa trông rất cổ xưa, năm tháng đã lưu lại rất nhiều vết tích bên ngoài thân xe, nó có lai lịch rất kinh người, đó chính là chiến xa của Bàn vương, ngày thường chỉ có mỗi hắn mới được ngồi.

Hôm nay, một người con cháu của hắn tự mình đánh xe tới đón Thạch Hạo, điều khiển chiếc chiến xa cổ xưa có ý nghĩa không tầm thường này tiến vào trong thành.

Bàn vương xuất hiện đứng ở nơi cửa phủ đệ, chân thân tới tiếp đón Hoang và mời hắn vào phủ.

Đây đã xem như là lễ ngộ cao quý nhất rồi, những Tiên vương sống qua mấy kỷ nguyên khác tới đây thì Bàn vương cũng sẽ không xuất hiện, chỉ là ở trong động phủ chờ người mà thôi.

"Bàn vương tiếp đón như vầy, thật sự khiến vãn bối hổ thẹn." Thạch Hạo lên tiếng, hắn tỏ lòng kính trọng, cảm ơn Bàn vương đã bảo vệ thân nhân bằng hữu của mình.

Hắn đã biết, những năm gần đây Bàn vương cùng với Hỗn Nguyên Tiên vương đã có một vài chiếu cố cho nhất hệ Thiên đình, nếu không những người kia hơn phân nữa sẽ bị gia tộc của ba đại Tiên vương kia tiêu diệt rồi.

"Tiểu hữu khách khí rồi, tiểu hữu đã đặt chân ở đỉnh cao nhất của lĩnh vực Tiên đạo, không cần phải như vậy vơi ta làm gì, có thể cùng vai với những đạo hữu cùng thế hệ với ta rồi." Bàn vương mỉm cười.

Hắn chính là một gốc bàn đào thành tinh và hóa thành hình, sở hữu tinh khí sinh mệnh vô cùng phồn thịnh, bất luận đã trôi qua bao nhiêu thời đại thì hắn vẫn bừng bừng anh khí cùng phấn chấn tinh thần.

Rõ ràng đã sống tận mấy kỷ nguyên thế nhưng bên ngoài chẳng thể nào phát hiện chút vẻ già nua nào.

Đương nhiên, chân thân của hắn thì cũng chỉ nhóm cường giả như Thạch Hạo mới có thể thấy được, thường ngày đều được hỗn độn bao quanh và ngồi xếp bằng trong tòa phủ đệ của mình, quanh năm ngồi im ắng và người ngoài không cách nào dò xét được.

Thạch Hạo không hề qua loa gì cả, hắn hiểu được lòng cảm ơn là như thế nào, không nói những chuyện khác chỉ riêng năm xưa Bàn vương chấp nhận ra tay vì hắn thì đã là một ân tình cực lớn rồi, cần phải trả lại.

"Đạo hữu, chỉ có vài ngày mà đã giết được hai cường giả trong Giới hải, vả lại còn xách đầu mang về nữa chứ, cũng thần dũng đó chứ." Bàn vương khen ngợi.

Nhưng hắn liền chuyển đề tài, nói: "Ngươi không cần phải giao hai đầu lâu kia cho bọn họ làm gì, tự giữ lại cho mình thì càng tốt hơn để từ từ luyện hóa, bất kỳ một tồn tại cấp Tiên vương nào đều là bảo tàng khổng lồ."

"Lúc hai người kia chém giết cùng ta thì đều trở nên điên cuồng, nguyên thần đã bị ta xuyên thủng nên đã hiểu rõ bí mật của bọn họ, hiểu đủ những gì ta cần, ngoài ra, những thu gom của bọn họ đều nằm trong tay ta cả."

Nói tới đây thì ầm, Thạch Hạo thả ra một đống lớn đồ vật đầy chói lóa, có một cục tiên kim hắc ám to dài như mặt bàn, việc này khiến cho Bàn vương cũng phải thay đổi sắc mặt.

Nơi đó còn có từng cây trận kỳ được luyện chế từ bảo liệu vô thượng, là một đại trận cấp Tiên vương.

Ngoài ra còn có một tảng đá khắc rõ phù văn tựa như khai thiên tích địa, đó là Thế Giới thạch, mối khối này được thai nghén hoàn chỉnh từ một thế giới lớn.

Luận về giá trị thì khối Thế Giới thạch có giá trị kinh người hơn khối tiên kim hắc ám kia.

Còn có một thanh chùy phát ra khí tức chí cường, ngập tràn sức mạnh Tiên vương, đây mới thật sự là pháp khí Tiên vương.

Đồng thời còn có một cặp vật liệu hi thế cùng với rất nhiều bình hũ khác nữa, đều là cất giấu cả đời của một Tiên vương.

Sau khi Bàn vương thấy được thì lấy làm kinh hãi, quả thật là bảo tàng đỉnh cấp đó nha, toàn bộ gia sản của một vị Tiên vương đều bị Hoang lột sạch sẽ.

"Xin Bàn vương hãy nhận lấy, đây là một phần kính trọng của ta." Thạch Hạo đưa toàn bộ những thứ này cho hắn.

"Không thể, những thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận được." Bàn vương lắc đầu, không nói những thứ khác chỉ riêng binh khí Tiên vương thôi cũng đã khiến người chấn kinh rồi.

Bởi vì, không phải vị Tiên vương nào cũng có thể luyện ra binh khí mạnh mẽ nhất, nếu như có thì cũng chỉ có thể luyện ra một cái gần như vậy mà thôi.

"Xin Bàn vương nhận lấy, bên trong Giới hải ta giết tới hai đại cường giả lận, đây cũng chỉ là bảo tàng của một người mà thôi, ta vẫn còn của người kia." Thạch Hạo nói.

Bảo tàng còn lại kia hắn chuẩn bị đưa cho đám người Mục Thanh, Xích Long, để cho nhân mã của Thiên đình có vũ trang toàn diện, làm cho lớn mạnh lực lượng của một phương bên mình.

Bàn vương từ chối thế nhưng Thạch Hạo nhất quyết tăng cho, cuối cùng thì cũng nhận lấy.

"Thực ra, bảo tàng của Thái Thủy, Ngao Thịnh, Nguyên Sơ cũng không ít, chắc chắn cũng rất kinh người, chờ ta từ dị vực trở về rồi sẽ mời Bàn vương một tay." Thạch Hạo lên tiếng.

Tâm trạng của Bàn vương rất phức tạp, dù gì cũng là ba đại Tiên vương tuyệt đỉnh thế nhưng lại bị người trẻ tuổi trước mắt này trấn áp.

Nhớ lại năm mươi vạn năm trước, Hoang vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ, lúc ở Tiên vực thì Ngao Thịnh cũng đã muốn giết hắn thế nhưng đã bị Bàn vương từ tinh không khác xuất thủ ngăn chặn một đòn.

Mấy chục vạn năm qua đi, không ngờ Hoang lại trưởng thành tới mức độ này!

Bàn vương làm sao không cảm khái chứ? Tới giờ mà hắn cũng không tài nào tin được, tốc độ trưởng thành của người trẻ tuổi này quá nhanh.

"Đáng tiếc, mấy vị tiền bối, ta xin lỗi mấy người, vì ta mà mọi người đã gặp nạn..." Nói tới đây thì con mắt của Thạch Hạo đỏ ngầu, trong lòng khó mà chịu được.

Hắn nghĩ tới mấy lão quái vật chủ Cấm khu, cốt chưởng màu vàng, xương sọ thủy tinh cùng tròng mắt nhỏ máu.

Trận chiến năm đó những người này đều ra mặt vì hắn, kết quả đã bị ba đại Tiên vương Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ đánh cho chia năm xẻ bảy, tàn cốt hủy diệt.

Nhìn thấy mắt Thạch Hạo ướt ướt thì Bàn vương thay đổi sắc mặt, bởi vì tới tầng thứ như bọn họ thì bất kỳ tâm tình tình cảm nào cũng đều có thể khống chế tốt cả.

Tu vi tới trình độ nhất định, sau khi thành tựu chính quả Tiên vương, một lần bế quan đã là rất nhiều vạn năm sau trên đời thương hải tang điền, nhân gian luân hồi thay đổi, thậm chí nếu bế quan thời gian dài thì khả năng là một hai kỷ nguyên, mà những người bên cạnh thì già yếu thay đổi, thành ra trái tim của bọn họ dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Nhân sinh ai mà không tiếc nuối chứ, đạo hữu chớ có sầu khổ." Bàn vương khuyên nhủ.

Nhưng mà, Thạch Hạo làm sao không thương tâm chứ, vị chủ Cấm khu với bộ áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc vẫn luôn điểm hóa chỉ dạy hắn, dành cho hắn rất nhiều sự trợ giúp, vả lại còn liều tấm thân tàn, lấy mạng đi bảo vệ hắn.

"Nhân sinh có lên có xuống, cũng không phải khi hoàn toàn là bi mà có cả hỉ, nào, đạo hữu, ta tặng ngươi một niềm vui bất ngờ." Bàn vương nói.

Một lát sau, cả hai tiến vào nơi bế quan của Bàn vương, đây là một tòa động cổ.

"Tiền bối!"

Thạch Hạo nhanh chóng cảm ứng được khí tức quen thuộc lên lớn tiếng nói, hắn nhìn thấy được chủ Cấm khu, vẫn là áo trắng không dính chút bụi trận nào, tuyệt thế và độc lập.

Thế nhưng, bóng hình của hắn rất là mơ hồ.

Bên cạnh hắn còn có gần nửa bộ xương sọ thủy tinh, nửa khúc cốt chưởng màu vàng cùng một phần tròng mắt khô queo, tất cả đều còn thế nhưng vô cùng suy nhược.

"Tiền bối, mấy người vẫn còn sống chứ?" Lệ nóng của Thạch Hạo thiếu chút trào dâng, có thể gặp lại những người này thật là quá tốt mà.

Hắn cho rằng, trận chiến đó sẽ là tiếc nuối của cả đời này, mấy lão quái vật đều chết vì hăn, khiến hắn đau đớn và nuối tiếc không thôi.

Không ngờ tới, bọn họ vẫn còn!

"Vài kỷ nguyên trước chúng ta đều đã chết rồi, hiện giờ nói gì tới sống chết nữa chứ, hết thảy đều là chấp niệm." Chủ Cấm khu nói.

Hắn đang cười thế nhưng lại mang theo vẻ tự giễu đồng thời vui mừng, lần nữa gặp lại Thạch Hạo và hắn rất hài lòng.

Trên thực tế, trước đây bọn họ vô cùng khiếp sợ cũng như vui sướng khi biết Thạch Hạo sống sót và xuất thế, khi thấy sức chiến đấu của hắn thì đã khiến mấy lão quái vật này không thể không ngửa mặt lên trời gào thét.

Tuy chỉ là chấp niệm thế nhưng thiếu chút nữa đã tiêu tan thành mây khói trong chiến dịch kia, nhiều vạn năm qua bọn họ vẫn luôn trầm miên và chỉ thức tỉnh vài lần.

"Danh xưng của ta, chém vận may trăm vạn năm trong càn khôn!" Thạch Hạo lên tiếng, lời ra tức là pháp chỉ, hai tay hắn kết ấn chém về phía Tiên vực.

Ầm, khí tức đại đạo mênh mông ở bốn phương trở nên khủng khiếp vô cùng, một luồng khí tức to lớn và an lành che ngợp bầu trời và phun trào về đây.

"To gan, là kẻ nào?"

"Ai đang đoạt căn cơ tạo hóa của Tiên vực?"

Thời khắc này, từng phương vị trong Tiên vực đều truyền tới tiếng quát mắng của Tiên vương, bởi vì chỉ có sinh linh mạnh mẽ ở cảnh giới này thì mới có thể cảm giác được đang xảy ra chuyện gì.

"Ta tên là Hoang!"

Thạch Hạo lên tiếng cũng xem như báo ra danh xưng của mình, hắn lấy lên của mình để chém vô tận vận may, đó là tạo hóa, đó là thiên duyên không ngừng buông rủ xuống bao phủ lấy chủ Cấm khu, cốt chưởng màu vàng...

Cái tên Hoang vừa ra, tứ phương liền yên tĩnh.

Mấy ngày nay toàn bộ Tiên vực đều lan truyền cái tên của hắn, quá mạnh mẽ, trấn áp Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, đồng thời còn dám đối lập với cùng lúc sáu đại Tiên vương.

Cuối cùng, hắn còn thâm nhập Giới hải và chém giết hai đại địch thủ.

Kẻ mãnh nhân cỡ này không có mấy ai dám nguyện ý đi trêu chọc, đây là uy danh dựa vào chém giết mà có, chiến tích huy hoàng!

Dù cho hắn đang còn rất trẻ thế nhưng cũng không ai dám xem thường, cái tên Hoang vừa tựa như năm giữ một luồng uy hiếp cực mạnh.

Trên thực tế, trong Tiên vực này cũng không có mấy ai có thể đoạt lấy căn cơ tạo hóa thiên địa như thế cả, không phải là bá chủ mạnh mẽ nhất thì tuyệt không thể, hơn nữa còn phải đánh đổi cực lớn nữa.

Hết thảy trên thế gian này đều là cân bằng, đều chú ý tới nhân quả.

Thạch Hạo đoạt loại tạo hóa này thì bản thân hắn phải gánh lấy đại nhân quả, rồi sẽ có một ngày phải trả lại.

"Chớ có làm những chuyện như vầy!"

Chấp niệm của mấy người chủ Cấm khu đang trở nên mạnh mẽ, không còn mơ hồ nữa mà từ từ chân thực, bọn họ muốn ngăn Thạch Hạo lại.

"Không sao đâu ạ, những nhân quả này cứ mặc thêm lên thân ta, nếu như có một ngày chư thiên này bị đánh chìm thì chút nhân quả ấy còn phải sợ ư?" Thạch Hạo nói.

Hắn rất bình thản, không thèm để ý tới.

"Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy?" Bàn vương hỏi dò.

Mỗi một vị cường giả khi thành tựu chính quả Tiên vương thì thời khác ấy sẽ là thông linh nhất, có thể nhìn thấy được bí mật to lớn mà ngày thường không cách nào nhìn ra được, cho nên Bàn vương mới có loại nghi vấn này.

Sau đó, Thạch Hạo đi gặp đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh.

"Hú... ngươi còn sống thì quá tốt rồi!" Đả Thần Thạch nện mạnh tới, nhiều năm chia cách và lần nữa gặp lại khiến cho nó vô cùng kích động và mang theo thương cảm.

Sống sót, chỉ là một yêu cầu rất đơn giản thế nhưng lại ẩn chứa lòng chua xót năm mươi vạn năm, nhiều năm qua nhất hệ Thiên đình vô cùng khổ sở và sa sút.

"Sư phụ!" Xích Long hét lớn.

"Đại huynh, Chu Lâm, cô ấy chết rồi!" Mục Thanh khóc lớn.

Hoàng điệp vỗ cánh đậu lên bả vai của Thạch Hạo.

"Khiến các ngươi phải chịu khổ rồi!" Thạch Hạo lên tiếng rồi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống và từ từ kể rõ những năm gần đây, hắn vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ chết già trong năm tháng.

Cũng may là bọn họ được Bàn vương đưa vào Tiên vực, nơi này có vật chất bất tử nồng đậm nên những người này đều sống khỏe cả.

Nhưng mà, năm mươi vạn năm trôi qua, các cuộc chém giết không ngừng nghỉ, bọn họ không những trở thành mầm đậu nuôi trong vườn ấm mà sự di chuyển cũng chỉ có thể trong thành hoặc trong tinh vực mà thôi.

"Ba lão già chết tiệt kia đều đã bị ta trấn áp cả rồi, chờ ta trở lại từ dị vực thì sẽ giết chết bọn họ, đi mở động phủ của bọn họ, lúc đó sẽ dẫn mọi người cùng đi!" Thạch Hạo lên tiếng.

Nhưng mà, cũng đã có vài người đã bỏ mạng, dù cho mạnh mẽ như hắn cũng không thể cứu vãn được gì.

"Thế gian này nếu như không có luân hồi thì thôi, chứ nếu có thì hết thảy ý chí, chấp niệm đùe sẽ bị ta tìm được!" Thạch Hạo lời ra tức là pháp chỉ, đã khiến hư không rung lên bần bật.

Có vài người không tin luân hồi, hắn cũng không tin, một mình hắn tự lập giữa thế gian, tin chắc đời này sẽ vô địch, có thể nghiền ép tất cả mọi người và giải quyết những vấn đề vướng mắc.

Thế nhưng, sức người có hạn, nhìn từng người ở bên cạnh lần lượt không còn Thạch Hạo vô cùng thương cảm, tuy rằng không tin luân hồi thế nhưng vẫn hi vọng là có.

"Ngươi muốn đi dị vực à?" Thiên Giác nghĩ hỏi.

"Ừ!" Thạch Hạo đáp."

"Là chúng ta đã liên lụy tới ngươi rồi." Lôi linh lên tiếng.

Đám người Mục Thanh, Xích Long cúi đầu, tâm tình có chút trùng xuống, lần trước khi đối lập với sáu đại Tiên vương thì Thạch Hạo vẫn luôn ngang ngược, tuyên bố rằng một mình mình có thể thay cho ba người Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ, không chấp nhận sự uy hiếp.

Vào thời khắc đó, thậm chí hắn không hề sợ một trận chiến, Hắn hóa tự tại đại pháp vừa ra liền hóa thành mấy bộ pháp thể mạnh mẽ để trợ trận, không tiếc tử chiến một lần.

Vào lúc đó, hắn uy hiếp ngược lại sáu đại Tiên vương.

Kế đó, khi sáu đại Tiên vương hòa hoãn và thỏa hiệp thì Thạch Hạo chủ động đề xuất đi giết địch, bù đắp cho sự tổn thất khi đám Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy không còn.

Tất cả những thứ này đều là vì sợ ảnh hưởng tới đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên đình, ngoài ra còn có đám Thanh Y, Trường Cung Diễn... hắn sợ khi trận chiến này bộc phát thì những người kia sẽ gặp nạn.

"Không, các ngươi chớ có nghĩ nhiều, vốn ta cũng muốn ra tay mà!"

Thạch Hạo an ủi bọn họ.

Đây cũng là sự thật, tuy rằng Tiên viện rất ít cứu viện cửu Thiên thập Địa thế nhưng trên cơ bản song phương đều đứng chung một trận doanh, địch của Tiên vực cũng là kẻ địch của hắn, ví như dị vực, ví như sinh linh hắc ám trong Giới hải.

Những cường giả kia nếu thật sự xông lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ gây họa tới cửu Thiên thập Địa.

Cân nhắc kỹ lưỡng thì sớm muộn gì hắn cũng phải ra tay.

Nếu như hắn nhiệt huyết trào dâng quyết một trận tử chiến với sáu đại Tiên vương, vậy hậu quả khó lường.

Lúc đó, hắn triển khai Hắn hóa tự tại đại pháp cũng đã chấn kinh bọn họ, khiến cho thái độ của sáu đại Tiên vương phải giãn ra thậm chí là thỏa hiệp khuất phục.

Sau đó hắn chủ động đi săn giết địch thủ, một là đi giết địch để kiểm nghiệm sức chiến đấu của chính mình, hai là chấn nhiếp khiến cho chư vương ở Tiên vực phải 'hiểu được sự đúng mực'.

Xuất hiện tình cảnh như thế, đôi bên không thể không nể mặt nhau được.

Nếu không, lần sau mà mạo phạm hắn thì khả năng sẽ động sát ý, hoặc là đẩy sát phạt lên trên người bọn họ.

Tiếp đó Thạch Hạo lưu lại bảo tàng Tiên vương kia cho mấy người, rồi bản thân lên đường đi tới dị vực!

Cũng trong lúc đó, đám Thái Âm ngọc thỏ, Trích tiên, Thanh Y, Trường Cung Diễn cũng từ những tinh vực khác chạy về vũ trụ dưới sự thống trị của Bàn vương, chỉ là bọn họ đã chậm một bước.

Thạch Hạo quyết định trước tiên nên xuất kích, sau khi trở lại rồi hẳn gặp gỡ cố nhân sau.

===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK