Trùng Vân Trấn, trong một tòa phủ đệ khí thế hùng vĩ, một người trung niên hơi mập đang bước đi thong thả. Tên hắn là Vũ Mông. Mặt hắn trắng không râu, trong mắt mơ hồ có lưu chuyển ký hiệu khiếp người. Hắn là một cao thủ của Vũ Tộc.
Lần này, hắn phụng lệnh của tông lão đi tuần tra Tây Cương. Bởi vì ở đây có một bộ phận sản nghiệp thuộc về tộc này. Ví dụ như khoáng kim loại hi hữu hay khu tiến cống trân cầm dị thú.
"Tiểu thư U Vũ đã xuất hiện chưa?" Vũ Mông đứng trên một cây cầu vòm đá ở trong lâm viên. Hắn đang đứng ngắm bọn Tử Lân Ngư đang bơi trong nước và hỏi tên quản gia ở bên cạnh. Tiện mượn việc tuần tra, hắn còn muốn xin sứ giả của Bổ Thiên Các một cái phù bài để giao cho một thiên tài trong tộc.
Tên thiên tài đó rất được các vị tông lão chiều chuộng. Vì vậy hắn không muốn để xảy ra sơ suất nào, hi vọng có thể nhanh chóng lấy được phù bài và đưa về.
Tên quản gia rất cung kính nói: "Vẫn đang dò la nhưng chưa thấy tiểu thư quay về. Nếu có tin tức sẽ lập tức bẩm báo với ngài."
"Thật là bực mình. Tông lão bảo ta tra xét kỹ tin tức của Thạch Tử Lăng, kết quả tới chỗ này đến chút manh mối cũng không điều tra ra được. Mà muốn lấy một cái phù bài thì lại chẳng thấy chính chủ ở đâu!" Vũ Mông sắc mặt không vui, quay người đi xuống cầu đá, bước vào trong một cái đình đài và ngồi xuống.
Tên quản gia sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi theo, cúi người hành lễ và nói: "Đại nhân thứ tội!"
Không lâu sau, quản gia quay lại trong một cái điện, ngồi xuống ghế tựa, nặn huyệt Thái Dương. Khí thế của hắn lại trở nên mạnh mẽ, quát: "Bay đâu!"
Lập tức có một đám người nhanh chóng bước vào. Đây là đều là cường giả, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
"Đã nhiều năm như vậy, ta để các thăm dò tin tức của Thạch Tử Lăng. Ấy thế mà các ngươi lại chẳng hề phát hiện manh mối gì, đúng là một đám phế vật!" Tên quản gia gào lên giống như một con sư tử đang tức giận. Bộ dạng này khác hẳn vẻ khúm núm lúc trước, vô cùng oai phong.
Cả đám người lập tức ớn lạnh. Họ biết tên quản gia này không những làm người ác độc mà còn là một cao thủ tu vi thâm hậu. Ở trong cái Trùng Vân Trấn này tuyệt đối là một nhân vật số má.
Quản gia sắc mặt âm trầm, nói: "Còn nữa, mấy lão quái vật ở trong cái làng nát đó đều đã chết hết cả rồi. Thằng bé đó còn sống không?"
"Đại nhân. Sớm đã điều tra rõ ràng, thằng bé đó tám chín phần mười là thế thân rồi, căn bản không thể là cái thằng Thạch Hạo năm đó được." Có người bạo gan hồi đáp.
"Đồ ngu!" Quản gia giận dữ, dùng sức vỗ một cái, cái bàn gỗ đó lập tức vỡ vụn. Hơn nữa còn có một làn sóng khí vọt xuống đánh tan nát mặt sàn bằng đá kim cương, hơn nữa còn lún xuống hơn một xích. Có thể thấy được tu vi của hắn đáng sợ cỡ nào.
"Kể cả là giả thì cũng phải nghĩ cách giết chết đi. Vũ Tộc là gia tộc như thế nào cơ chứ? Cổ xưa mà huy hoàng, đã tồn tại lâu đời, còn lâu hơn cả Thạch Quốc nữa. Họ quan tâm nhất chính là thể diện. Để cho thằng ranh đó sống sót chẳng khác nào đang làm nhục họ!" Quản gia gào thét.
Đám người ở phía dưới đều sợ hãi, nhịn không được mà lùi lại. Người đàn ông âm trầm ở phía trên hét lớn khiến màng nhĩ của họ phát đau.
"Đại nhân cứ yên tâm. Mấy lão quái vật đó chết rồi, còn ai có thể bảo vệ được nó nữa. Rất nhanh sẽ có tin tức thôi." Cả đám người vội tỏ thái độ.
"Ta cảnh cáo các ngươi. Đừng có mà để lại sơ hở. Nếu không ông rút hết gân các ngươi, lột hết da các ngươi. Các ngươi mà để xảy ra bất ngờ thì đừng đừa nào mong sống!"
"Bọn thuộc hạ sẽ thu xếp ổn thỏa. Hoặc để nó bất ngờ bị độc trùng cắn chết, hoặc có ác thú từ trong núi chạy ra làm nó sợ hãi, từ từ mà 'ốm chết'. Thậm chí có thể mời về một vài kẻ xấu, không ra tay với nó nhưng có thể..."
"Đủ rồi. Cút hết cả đi. Ta chỉ xem kết quả thôi." Quản gia vẫy tay đuổi đám người này đi.
Thôn trang đổ nát càng hiện vẻ lạnh lẹo, gió thổi qua, các loại cửa sổ kiểu cũ kêu ken két, ở trong màn đêm giống như tiếng quỷ khóc.
Mấy ông lão đều đã từ trần, mà mấy chục năm gần đây cũng không có 'tội phạm' nào mới bị đưa tới. Nơi đây có vẻ rất u ám tối tăm, thiếu hơi người.
Đến đêm ngay cả người hầu cũng không muốn bước ra khỏi cửa, không đi lại ở trong thôn trang.
"Tên của đệ..." Nhóc tỳ gãi đầu. Bọn nó có tên giống hệt nhau.
"Từ nhỏ đệ đã được gọi là Thạch Hạo rồi." Đứa bé đó khẽ nói. Nó cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ. Mấy ông lão đều đã chết rồi, nó cảm thấy rất là cô độc.
"Hay là đệ cứ giữ cái tên này đi. Huynh đổi tên khác." Nhóc tỳ nói. Đứa trẻ này đã chịu nhiều đau khổ thay cho nó nên nó không muốn lấy đi nốt cái tên này nữa.
"Không cần. Đệ đổi tên là được. Cái tên này luôn đụng chạm vào rất nhiều hồi ức của đệ. Đệ muốn kết thúc tất cả những việc này." Đứa trẻ ở bên cạnh nói.
Nghĩ rất lâu, nó tự đặt cho mình cái tên Thạch Thanh Phong. Nó hi vọng sau này có thể tự do như gió, rời khỏi cái lồng giam này.
Hai đứa dùng cặp mắt to trong sáng nhìn nhau rồi bật cười.
"Đệ muốn đi gặp Đại Hắc." Tiểu Thanh Phong nói. Trong mắt nó có sự nhớ nhung và không nỡ, hi vọng trước khi rời đi có thể đi thăm người bạn tốt nhất này.
Qua nhiều năm như vậy, nó thực sự rất cô đơn. Không có trẻ cùng tuổi để chơi cùng, không có bạn bè, chỉ có con hổ đen đó có thể mang tới cho nó tiếng cười. Nó thật sự rất đáng thương.
"Được thôi!"
Sau khi trời sáng, còn chưa chờ bọn nó xuất phát thì ở ngoài cửa lớn đã có thanh âm vọng vào. Một giọng nói rất to truyền tới: "Cháu à, cháu đang ở đâu. Đại thúc tới đón cháu đây. Chúng ta rời khỏi nơi quái quỷ này, đỡ để mấy tên nô tài kia bắt nạt nữa."
Một người đàn ông trung niên tiến vào trong thôn trang. Hắn rất cao lớn, râu quai nón xồm xoàm, rất là thô lỗ. Nhóc tỳ đứng dậy và tránh mặt đi, nó không muốn để người khác nhìn thấy.
"A. Là Hải đại thúc!" Tiểu Thanh Phong vui mừng.
Hải đại thúc là con trai của Hải gia gia. Gia đình này vẫn luôn đối với nó rất tốt. Sau khi mấy ông lão qua đời, ông Hải và con trai thương lượng, quyết định đón thằng bé này về nuôi, họ cảm thấy nó quá đáng thương.
"Rời khỏi đây không được đâu." Có người hầu đứng ra ngăn cản.
"Không được cái rắm. Để thằng bé ở đây khẳng định không sống nổi quá ba tháng. Cái chân của nó làm sao mà bị què, các ngươi không biết sao? Ông cụ vừa mới nguy kịch một cái liền từ đâu chui ra một con Độc Giao hiếm có cắn chân thằng bé..." Hải đại thúc bất bình, râu quai nón rung lên như cương châm.
"Hải đại thúc, cháu đi thăm Đại Hắc với thúc nhé." Tiểu Thanh Phong chạy tới.
Đây là một thôn trang bình thường phụ trách đưa vật săn, trái cây tới tổ địa thứ hai của Thạch Tộc. Thôn trang cũng không lớn, chỉ có hơn trăm hộ dân.
"Rống..." Một tiếng rống lớn truyền đến. Đầu thôn có một con hổ lớn màu đen xuất hiện đang nhanh chóng chạy đến. Nó cao ba trượng, dài sáu bảy trượng, vô cùng to lớn. Ở sau lưng nó còn có bốn con hổ con rất đáng yêu đang cùng nhau chạy đến.
"Đại Hắc..." Tiểu Thanh Phong nhanh chóng nhào tới, tràn ngập niềm vui.
Trong vùng núi ở nơi xa, nhóc tỳ ngẩn ra. Con hổ này không hề đơn giản, huyết khí dồi dào, trong cơ thể lại còn có ký hiệu thần bí. Nó là một con hung thú.
Ở xa, một người trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng sau khi nhìn thấy cái cảnh này liền nói: "Đáng chết. Cha con nhà họ Hải không ngờ lại thu dưỡng nó. Hai cha con này đều là cường giả ẩn cư ở đây, tất cả thôn dân ở phụ cận đều rất tin tưởng và nghe theo chúng."
Đêm đó, trong núi mãnh thú gào thét, lại có mấy bóng đén khổng lồ như thể đang phát điên mà xông về thôn trang này, muốn huyết tẩy nơi đây.
"Grao rống..."
"Ặc, không ổn. Ác thú tới rồi, chúng muốn chà đạp mạng người đó. Mau chạy!" Thôn nhân kinh khủng.
"Phập", "Phập"
. . .
Trong bóng tối, tiếng dây cung đang rung vang lên. Mấy mũi tên phát sáng mang theo ký hiệu bay ra, bắn trúng mấy bóng đen to lớn đó. Tiếng thú rống lập tức im bặt, mấy con thú lớn mất mạng ngã ra đất.
Không lâu sau, thôn dân đã bình tĩnh lại.
"Hải gia thật là càng già càng dẻo dai, không ngờ lại có thể bắt chết loại hung thú Bưu này." Thôn nhân chân thành cảm tạ.
Nhóc tỳ đứng ở trong núi rừng xa xa gật đầu. Cha con họ Hải quả nhiên là cường giả ẩn cư, thân thủ phi phàm, vô cùng ghê ghớm.
"Lão già này bắn ra phù tiễn, công lực thâm hậu, không phải là cao thủ bất thế đấy chứ?" Ở xa, cả đám người nhíu mày, trong mắt lộ rõ sát khí.
Trong mấy ngày tiếp theo, độc trùng, hung cầm thỉnh thoảng lại xuất hiện để quấy nhiễu ngôi làng này. Mặc dù tất cả đều bị cha con họ Hải đánh chết, nhưng vẫn khiến cho thôn nhân nơm nớp lo sợ.
"Thật đáng hận. Đây là đang ép chúng ta giao thằng bé ra mà. Nếu đưa nó về, con dám khẳng định nó không thể sống quá hai tháng." Hải đại thúc phẫn nộ.
"Thôi vậy. Dừng chân ở chỗ này cũng đã đủ lâu rồi. Chúng ta nên đổi một nơi khác, mang theo thằng bé cùng đi đi. Đương nhiên trước khi đi cha cũng chuẩn bị mở sát giới một phen." Hải lão gia tử lạnh giọng nói.
Trong đêm, lúc lại có mãnh thú tới tấn công, hai bóng người ra tay, nhanh như thể u linh. Họ bay lên trời và ẩn về phía xa xa.
"A..."
"A..."
Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên. Không chỉ có mãnh thú mà còn có người mất mạng. Cao thủ do quản gia phái tới đều rất bất phàm và mạnh mẽ, có tu Cốt Văn. Nếu mà bình thường quá thì làm sao có thể phụ trách tìm manh mối và thu thập tin tức liên quan tới vợ chồng Thạch Tử Lăng được chứ. Nhưng chúng vẫn không đủ nhìn, hai mươi mấy tên bị giết sạch sành sanh, không có tên nào có thể chạy thoát.
"Thật mạnh!" Ở trong rừng, nhóc tỳ giật mình.
Nó sống lâu năm ở trong núi, chiến đấu với hung cầm và mãnh thú, tự nhiên biết phải giấu hơi thở của bản thân như thế nào để không bị phát hiện.
Trùng Vân Trấn, sau khi quản gia nhận được tin thì ánh mắt hắn liền trở nên âm trầm. Một buổi tối lại chết mất hai mươi mấy cao thủ. Đây tuyệt đối không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
"Lẽ nào cần ta tự mình đi một chuyến sao?" Hắn đứng bật dậy, một hơi thở mãnh mẽ tỏa ra. Tường của cả căn phòng đều sụp xuống.
Sau khi trời sáng, trong tòa phụ đệ hùng vĩ, Vũ Mông đứng dậy, tản bộ ở trong lâm viên và thờ ơ hỏi: "Nghe nói ngươi đã tổn thất một ít nhân thủ hả?"
Tên quản gia lập tức khom người, không dám nhìn thẳng, nói: "Vâng. Ở đó không ngờ lại có cao thủ ẩn cư, vô cùng lợi hại. Thuộc hạ chuẩn bị tự mình ra tay giết chết chúng."
Vũ Mông lạnh nhạt nói: "Cao thủ à. Ta thích rồi đấy. Gần đây ta có nuôi một con hung thú, đang cần máu của cường giả. Ngươi mang theo mấy người của ta đi cùng, bắt hai cha con đó về đây cho ta. Ta nghi ngờ bọn chúng có thể có chút lai lịch."
Quản gia cả kinh, sau đó liền vui mừng. Nhân vật quan trọng của Vũ Tộc ra tay, ai còn có thể sống nổi? Hai cha con đó cho dù là cao thủ ẩn thế cũng sẽ phải chết không có chỗ chôn.
Hắn biết, gần đây Vũ Mông việc gì cũng không như ý, trong lòng nén một bụng tức. Đây là muốn trút giận rồi, có lẽ sẽ gây nên một hồi phong vân đáng sợ tại Tây Cương.
Trong thôn, Tiểu Thanh Phong rất cảm kích, nói: "Hải gia gia. Cháu không thể đi cùng mọi người được, cháu phải đi cùng tiểu ca ca. Huynh ấy nói có thể chữa được chân của cháu. Hai người mau đi nhanh đi, nếu không đám người xấu đó sẽ không ngừng tay đâu."
Cuối cùng, bọn họ gặp mặt nhau ở trong rừng rậm. Tiểu Thạch Hạo hiện thân.
"Cảm ơn Hải gia gia. Cảm ơn Hải thúc thúc. Hai người mau đi nhanh đi, rời khỏi thôn này. Tây Cương sắp xảy ra động đất lớn rồi." Nhóc tỳ nói.
"Thằng cháu này cũng thú vị ghê ta. Vừa gặp mặt đã nói cho chúng ta tin tức như vậy rồi." Ông lão cười.
"Cháu trai, cháu đang nói chuyện giật gân đấy phỏng?" Hải thúc nói.
"Là thật đó." Nhóc tỳ chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói. Nhưng nhìn thế nào thì nó cũng giống như một em bé sứ xinh đẹp dễ thương, rất khó để người ta tin.
"Sắp xảy ra chuyện gì?" Ông lão hỏi.
"Tất cả người xấu thân ở Tây Cương đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!" Nhóc tỳ nắm chặt quả đấm.
"Cháu muốn làm gì?" Hải lão gia tử hỏi.
Nhóc tỳ xách ra mấy thi thể của cao thủ do ông lão và con mình giết chết từ trong rừng ra, nói: "Hai người chờ một chút."
Cuối cùng, nó mang theo thi thể và phi về phía cái thôn trang hoang tàn đó.
"Nó muốn làm gì vậy?" Hai cha con mang theo Tiểu Thanh Phong đuổi theo, rất là khó hiểu.
Không lâu sau, bọn họ lạnh cả người, sợ hãi một hồi.
Ở xa, ánh lửa ngập trời, một đám người hầu chạy ra ngoài. Thôn trang đó đã bị lửa lớn nuốt chửng.
Hải đại thúc da đâu tê dại nói: "Đây chính là tổ địa của Thạch Tộc đấy. Bình thường hoang toàn, không có người quản lý thì không sao, nhưng mà ai dám đốt cháy. Việc đó sẽ gây ra tai họa ngập trời."
"Đi mau. Không lâu sau ắt sẽ có Vương Hầu tự mình tới!" Hải lão gia tử cũng nhức đầu, không ngờ nhóc tỳ lại dám làm như vậy. Thật là gan to bằng trời mà.
"A. Không ngờ tiểu ca ca lại làm vậy." Tiểu Thanh Phong cũng khiếp sợ.
Nhóc tỳ đã quay lại, rất bình tĩnh, nói: "Tổ địa của cháu chỉ có một. Không phải chỗ này. Cháu và Thạch Quốc không còn có quan hệ gì nữa cả."
Lúc nhỏ, nó bị cướp đi Chí Tôn Cốt. Người ở nơi đó rất lạnh lùng, ép hại gia đình nó. Mà ở đây, thế thân của nó lại phải chịu sự đau khổ thê thảm như vậy, không ai hỏi thăm. Việc như thế này liên tiếp xảy ra. Nó đối Thạch Tộc tại Hoàng Đô không có một chút cảm giác thân thiết nào.
Mặc dù nó rất lương thiện, nhưng cũng có nghĩa là nó hèn yếu, dám nói dám làm.
"Đi thôi!" Hải lão gia tử cũng cảm thấy đau đầu, không dám ở lâu.
Rất nhanh mấy người đã biến mất.
"Cái gì? Tổ địa Thạch Tộc bị một mồi lửa thiêu rụi sao?" Sau khi quản gia được tin sắc mặt liền trở nên trắng dã.
"Rống..."
Vũ Mông nhận được tin liền phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa. Hắn biết là xong rồi, sẽ có đại họa ngập trời giáng xuống. Hắn thân tại Tây Cương, lại còn từng lộ mặt, một khi điều tra thì tuyết đối chạy không thoát.
"Đồ ngu!" Vũ Mông rống to, vung tay tát bay quản gia tu vi cao thâm, cả hàm răng hắn đều rụng ra, dính theo máu tươi.
"Đại nhân, không phải thuộc hạ sai người làm đâu!" Quản gia sợ run, phù một tiếng quỳ xuống dưới đất.
"Không cần biết là đứa nào làm, viêc này đều sẽ gây ra đại họa ngập trời. Thạch Quốc ít nhất sẽ phái tới vài vị Vương Hầu để truy xét đến cùng. Một vài động tác nhỏ của ngươi tự nhiên là không thể che giấu được. Mà kể cả ta cũng sẽ bị liên lụy..." Vũ Mông nổi giận, gân xanh trên trán giựt mạnh, trong lòng hắn có một nỗi sợ hãi to lớn.
"Vương Hầu chân chính cũng sẽ tự mình đến..." Quản gia điếng người, run lên cầm cầm, hắn quỳ ở đó, suýt nữa bị hù chết
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK