Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão Kim gia vừa nói xong câu này thì cảnh náo nhiệt chợt im bặt, mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Tình cảnh trở nên căng thẳng, bởi vì chuyện này đã phá đi bầu không khí vui tươi, người của Kim gia lại đưa ra yêu cầu như vậy vào ngay lúc này.

Đương nhiên, cũng có vài người cho rằng lời nói này rất hợp lý, bởi vì chiếc rương gỗ mục rất quan trọng, về công mà nói thì Thạch Hạo cần phải nộp lên trên để các tộc trưởng nghiên cứu.

Thế nhưng, đại đa số mọi người đều ý thức được, ông lão của Kim gia này đang cố ý, có ý định muốn áp chế Hoang.

Bởi vì, lần này Thạch Hạo đã gợi ra náo động vô cùng to lớn, khiến cho dị vực phải chỉ huy đại quân vây chặt lấy rừng rậm Thiên Thú, thậm chí còn có cả cuộc chiến Chí Tôn. Mà "người khởi xướng" này lại bình yên sống sót trở về, danh tiếng nhất thời có một không hai.

Trước kia, gần chín phần mười mọi người đều cho rằng Thạch Hạo sẽ chết ở quan ngoại, nhất định sẽ chết trẻ, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không phải như thế.

Không nói về Thạch Hạo, chỉ riêng về nghị lực ấy, về dũng khí ấy thì đã khuấy đảo long trời lở đất ở Biên Hoang này rồi, đều sẽ gợi nên chấn động khắp ở trong Đế quan này, có thể nói là rực rỡ chói mắt.

Chứ đừng nói là việc hắn đã thành công mang chiếc rương gỗ này trở về!

Ngay cả dị vực cũng thèm khát muốn lấy cho bằng được thứ này, thế nhưng lại bị hắn phá rối và đưa về Đế quan, đây là một chuyện lớn, cũng là một công lao vô ngần.

Dù thế nào đi nữa thì lần này Thạch Hạo xứng đáng để nhận được lời ca ngợi, hắn tung hoành khắp Biên Hoang, khiến cho các tộc phải thán phục không thôi.

Người của Kim gia lại ra mặt ngay lúc này nên rõ ràng là muốn đè ép "kiêu ngạo" của hắn, vả lại còn có ý chèn ép công kích, nếu nói sâu hơn nữa thì là muốn đánh tan vầng sáng của hắn, xóa bỏ đi vầng hào quang ấy.

Việc này khiến một ít người không vừa lòng, ví như Thiên Giác nghĩ, như Tào Vũ Sinh, như Trường Cung Diễn, từng người đều sầm mặt lại.

Thanh Y mở lời, nói: "Thạch Hạo mang về một chiếc rương quan trọng như vầy nên công lao cực kỳ lớn, có thể nói là công lao trời biển, dù như thế nào thì cần phải được tôn trọng, thế nhưng ông lại có dáng vẻ như vầy, bày ra sắc mặt như thế, không sợ người khác lạnh lòng ư?"

Những lời này rất nhẹ nhàng thế nhưng trọng lượng cũng chẳng hề nhẹ, khiến cho sắc mặt của ông lão Kim gia thay đổi.

"Nói hay lắm, Hoang không màng tới sống chết mà xung phong ngang dọc ngoài Biên Hoang để mang về một chí bảo như vầy, thế nhưng ông lại nói lời lạnh lùng như vậy, có ý gì đây hả?" Tào Vũ Sinh cũng ép tới.

Mấy người không cam lòng, muốn can thiệt vào chuyện này.

Nơi đây cũng không chỉ có mỗi đám trẻ tuổi mà còn có một ít nhân vật già cả của các tộc, mấy người này đã bị kinh động và tới đây để biết rõ tình hình.

Khi thấy tình cảnh nơi đây thì nhiều người lộ vẻ khác thường.

Đương nhiên, tất nhiên cũng có người thiên hướng theo Kim gia, đó là những người đi theo và gia tộc hợp ý với bọn họ.

"Kim tiền bối cũng không có ác ý gì cả, là do các ngươi quá mẫn cảm, suy nghĩ quá nhiều mà thôi." Có người nói.

"Khụ!" Một bà lão trong nhóm này ho khan, nói: "Tốt nhất vẫn nên giao nộp lên trên thì hơn, chúng ta sẽ mời cao nhân nghiên cứu."

Những người theo Kim gia đồn dập tỏ thái độ, tuy rằng thừa nhận công lao của Thạch Hạo thế nhưng vẫn yêu cầu chiếc rương gỗ, cũng lấy đại nghĩa để ép buộc.

Rõ ràng, thái độ của bọn họ sớm nghiêng về phía ông lão Kim gia mở lời lúc trước, vô hình trung tạo nên tình cảnh tựa như đang chèn ép Thạch Hạo.

Trường Cung Diễn mở lời, rất đanh thép nói: "Nếu như các ông đều cho rằng như vậy thì sau này còn ai đồng ý đi chém giết, rõ ràng Hoang mang công lao trở về thế nhưng các ông lại đối xử như người có tội, dáng vẻ hờ hững mỉa mai như vậy, là ai cho các ông quyền lợi này vậy?"

"Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ nhiều rồi đó, ta cũng không hề có suy nghĩ riêng tư gì cả, chỉ là xuất phát từ lòng nóng vội, muốn mời cao thủ trong các tộc đang bế quan cùng nhau nghiên cứu bí mật của rương gỗ này."

Ông lão Kim gia mở lời đầu tiên kia nói, hắn tên là Kim Dật, là một vị đại tu sĩ đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất rất nhiều năm rồi.

Tới tầng thứ này nên có thể dõi mắt nhìn xuống quần hùng, ít nhất, bên trong Đế quan này thì đại cao thủ tuyệt đối.

"Còn nói là không hề suy nghĩ riêng tư gì, ông không thể nói được chút lời khách sáo nào à, mặt mày vênh váo sai khiến như vậy còn không phải là đang đố kỵ với Hoang ư? Muốn chèn ép hắn, tức chết đi mà, quá xấu hổ mà." Thái Âm ngọc thỏ thì càng thẳng thắn hơn, tuy rằng dáng vẻ mũm mĩm, mái tóc bạc mềm mại, cặp mắt to tròn thế nhưng chẳng có chút hiền dịu chút nào, cứ oang oang hét lớn.

"Hừ, công nhận lần này Hoang đã lập xuống công lao không hề nhỏ." Kim Dật hừ lạnh một tiếng rồi nói vậy, tiếp đó thì sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người trẻ tuổi, nói: "Thế nhưng, hắn đã chọc phải phiền phức không hề nhỏ!"

"Không biết xấu hổ, rõ ràng là muốn chèn ép Hoang mà còn nói là chọc phải phiền phức không hề nhỏ, ông thử nói ra xem nào!" Thái Âm ngọc thỏ tức giận.

Ai cũng không nghĩ tới lời nói của cô bé này lại đanh thép như vậy, lại dám chống đối với cả một đại tu sĩ, hơn nữa lời nói cũng chẳng hề nể nang gì cả.

Thạch Hạo không nói gì mà chỉ đứng yên quan sát, bởi vì hắn có lòng tin, muốn nhìn xem thử Kim gia sẽ làm trò mèo gì đây.

"Tiền bối, người nói như vậy thì chẳng có chút công bằng hợp lý gì cả, tới cùng Thạch Hạo đã rước lấy phiền phức gì?" Thanh Y vẫn nhẹ nhàng thùy mi như trước hỏi.

"Các ngươi có biết, sau khi Mạnh Thiên Chính tiền bối cứu hắn thì phải trả giá như thế nào không, bị trọng thương quay về. Hắn chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới Trảm Ngã nho nhỏ mà thiếu chút nữa đã khiến một vị Chí Tôn rơi vào tử cảnh, phiền phức này còn không tính là lớn à?" Kim Dật cao giọng nói.

Khi nghe tới những lời này thì ai nấy cũng không đồng ý, cảm thấy hắn cố ý trêu chọc.

Thiên Giác nghĩ là người đầu tiên bật ngược lại, chửi rủa: "Chí Tôn của Kim gia các ông tới Đế quan để làm cảnh hả, sao không ra khỏi thành đi, sao không đi cứu viện đi? Hiện giờ lại làm bộ hiên ngang lẫm liệt, gì mà ảnh hưởng tới an nguy của Chí Tôn. Ông không cảm thấy dị miệng khi nói ra những lời đó à!"

"Quan hệ giữa Mạnh tiền bối và Hoang chính là tình thầy trò, rời thành cứu giúp và thành công trở về, vả lại Hoang còn mang được cả chiếc rương mà chính dị vực phát rồ đoạt cho bằng được, đây vốn là kết cục hoàn mỹ, đáng được ăn mừng. Thế nhưng ông lại soi mói vạch lá tìm sâu, rảnh rỗi sinh nông nổi à, muốn gì đây?" Tào Vũ Sinh cũng chẳng thua kém nói.

"Cặp mắt của ông có vấn đề à?" Thái Âm thỏ ngọc rất biết nói chuyện, cứ thế trách mắng thẳng, nói: "Dị vực vì chiếc rương này nên đã điều động tới vô số đại quân, đích thân mấy vị Chí Tôn tới cũng đã đủ để chứng minh cho mức độ cực kỳ quan trọng rồi. Thế nhưng Đế quan ta, đáng ra phải quyết một trận tử chiến, phái ra toàn bộ tinh nhuệ để đoạt lấy chiếc rương gỗ này mới đúng chứ. Thế nhưng về sau, Mạnh tiền bối sợ các tộc gặp tổn thất nặng nề nên đã tự mình xuất quan, một mình chiến đấu với các Chí Tôn dị vực. Đây là một chuyện đáng được ca tụng, thế nhưng sao khi rơi vào trong miệng của các ông thì lại biến đổi hết thế này? Kim thái quân của Kim gia các ông không xuất quan thì cũng thôi, thế nhưng giờ còn muốn chất vấn những người khác nữa hả, ủa đạo lý gì thế này?!"

Thỏ nhỏ oang oang hò hét, đừng nói là những người trẻ tuổi đều lộ vẻ lạnh lùng mà ngay cả những nhân vật già cả của các tộc sau khi nghe thấy vậy cũng nhíu mày, ai nấy với vẻ mặt chẳng hề dễ chịu gì nhìn về phía Kim Dật.

"Ha ha, người trẻ tuổi thì rất chính trực và nhiệt huyết, đây là chuyện tốt." Một ông lão của Vương gia ra mặt, hắn muốn gỡ bỏ cục diện này giúp Kim Dật, nói: "Kim huynh cũng lo lắng nhất thời cho nên lời nói có chút không được hay cho lắm. Quan trọng chính là, hắn rất lo lắng cho sự an nguy chủa Mạnh tiền bối, một vị Chí Tôn bị trọng thương sẽ ảnh hưởng cực lớn, bọn họ là lực lượng cao cấp nhất để bảo vệ Đế quan ta."

Sau khi Vương gia nói ra những câu này thì có mấy ai tin phục chứ? Bởi vì, rất nhiều người đều biết lòng căm hận của họ với Thạch Hạo và Mạnh Thiên Chính.

"Đúng đó, Kim huynh cũng có ý tốt mà thôi, làm người cần phải quang minh chính đại chỉ vì lo lắng cho thương thế của Mạnh tiền bối nên lời nói ra có chút nóng nảy." Người đi theo của Kim gia hùa theo nói vậy.

Mà một người đàn ông trung niên thuộc dòng chính của Kim gia với ánh mắt như điện cũng mở miệng, hắn nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi cũng trầm ổn đó chứ, những người ở đây đều có chút hiểu lầm cả, ngươi cũng nên giải thích đôi chút thì hơn, cũng đừng đứng yên nơi đó làm gì. Có phải cảm thấy lần này mình đã lập được chiến công không nhỏ nên tự cao tự đại, xem thường lời nói của bọn ta?"

Khi nghe được những câu này thì Thạch Hạo không trầm mặc làm gì nữa, hắn lạnh lùng quét nhìn Kim gia vài vòng, nói: "Chẳng biết xấu hổ là gì thì ta cần gì phải giải thích với các ông chứ? Thích sao thì nghĩ vậy!"

"Ngươi cũng ngông cuồng đó chứ, cho rằng mình đã lập được đại công nên dám coi rẻ chúng ta!" Người đàn ông trung niên Kim Hỗn ấy quát lên.

Hắn dù gì cũng là một vị đại tu sĩ, đang ở cảnh giới Độn Nhất.

Bên cạnh, lúc này Kim Dật cũng trầm mặt xuống, nói: "Người trẻ tuổi, bất luận như thế nào, dù cho ngươi có lập được công lao như thế nào thì cũng cần phải tôn trọng bậc tiền bối."

Rõ ràng, hai người này đều là cao thủ siêu cấp, đều là một trong những người mạnh nhất của Kim gia, cả hai đều nhằm về Thạch Hạo.

Thạch Hạo rất hoài nghi, trong rừng rậm Thiên Thú hắn từng gặp qua sự ngăn cản của một gia tộc tới từ Đế quan, có phải là Kim gia hay không? Hắn chợt có suy đoán như vậy.

Bởi vì, mới vừa rồi đám Kim gia này luôn nhằm vào hắn, khiến hắn sinh ra rất nhiều liên tưởng.

"Tự mình phải tự biết mình, nếu bản thân mình đã không muốn mặt mũi sỉ diện thì người khác còn phải giữ giúp làm gì?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Mọi người giật mình, dù là mấy người Tào Vũ Sinh cũng không nghĩ Thạch Hạo lại ngang ngược như thế, là đang đối mặt với đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, ấy vậy hắn cũng chẳng hề cúi đầu chút nào.

Cùng lúc đó, từ xa xa có vài người trẻ tuổi bay tới, bọn họ mang theo tin tức.

"Không ổn lắm!" Tào Vũ Sinh tiến lên rồi giật giật ống tay áo của Thạch Hạo, bí mật truyền âm nói: "Bên ngoài cung điện mà Mạnh Thiên Chính tiền bối bế quan có treo một chiếc hồn đăng, hiện giờ chiếc hồn đăng này đã mờ tối đi rất nhiều, ta nghĩ sở dĩ đám Kim gia này làm khó dễ cũng chính là như vậy!"

Trong lòng Thạch Hạo chìm xuống, cái gọi là hồn đăng kia chính là biểu thị sự an nguy của đại trưởng lão.

Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn bình tĩnh trở lại, bởi vì trước khi rời đi thì đại trưởng lão từng khẳng định rằng, ông không hề có việc gì, ngược lại còn muốn mượn nhờ lần này để thử nghiệm lột xác!

Đại tu sĩ của Kim gia bị Thạch Hạo chống cự, chẳng hề nể mặt mũi gì như thế thì khiến cho đám người trong tộc nay lộ vẻ giận dữ và lạnh lùng, lúc này Kim Triển cũng mở lời.

"Hoang, ngươi quá phận rồi đó, biết vừa rồi ngươi đã nói chuyện với ai không?" Khí thế của Kim Triển tựa cầu vồng, con ngươi sáng quắc đầy khiếp người.

Thạch Hạo xoay ngươi nhìn về người được cho là có thiên phú tốt nhất từ trước tới nay của Kim gia, không người nào có thể sánh cùng, hắn lạnh lùng đáp trả và đầy đe dọa, nói: "Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã nói chuyện với ai không?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK