Ngân Dực bình thường sinh hoạt ở thế giới Hắc ám, rất ít khi đối kháng chính diện với một cường giả, đều là dùng thủ đoạn cay nghiệt và tàn nhẫn để đánh lén giải quyết đối thủ, thế nhưng bây giờ đều vô dụng.
Hai chân của hắn bị chém đứt lìa, mặt nhăn nhó, dù là sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa thì dưới cơn đau đớn ấy cũng khó mà chịu đựng nổi.
"Rõ ràng là ngươi đã chết, tại sao còn chiến lực như vậy?" Hai mắt của Ngân Dực đỏ ngàu, rất không cam khi bị giết chết như vậy, không ngờ lại chết trong tay của một kẻ đã chết.
Quỷ gia vẻ mặt vẫn bình thản, với một tên sát thủ mạnh mẽ như vầy thì cũng chẳng đáng lọt vào mắt của lão, kiếm gãy trong tay lại giơ lên lần hai, kiếm khí màu đen lan tỏa.
"Lão Quỷ, năm đó Thiên quốc ta có thể giết ngươi, hiện tại ta cũng có thể tiêu diệt ngươi." Ngân Dực bất chấp, hắn chập hai ngón tay thành đao rồi cực tốc vẽ trong hư không, viết nên một bộ kinh văn, những chữ được khắc hóa ấy ngưng tự không tan, vô cùng sáng rực.
Đồng thời, hắn lấy ra một tế đàn đỏ như máu cực nhỏ cao chỉ ba thước được khắc đầy ký hiệu.
Hắn mở miệng tụng thần chú, cứ như đang gọi thứ gì đó về. Trong giây lát, giữa bầu trời trở nên tối tăm, có tiếng gầm rú vang lên, sau đó là hàng loạt tia chớp đỏ thẫm đánh xuống.
"Giết!" Ngân Dực liều mạng, hắn đốt cháy máu trong lòng, tiến hành một nghi thức quái lạ.
Loáng thoắng tựa như có vô số bóng người xuất hiện, tất cả đều gầm rú hóa thành một luồng oán khí không thể nào tưởng tượng được, chúng gắn kết lại với nhau hình thành nên một Thần ma màu máu phóng về phía Quỷ gia.
Thạch Hạo âm trầm, khí tức huyết sát này quá nồng khiến thần hồn người khác cảm thấy bất ổn.
"Đây chính là linh hồn mà lúc huyết tế của Thiên quốc thu được sao?" Ánh mắt của Quỷ gia chợt sáng rực, lộ ra sát cơ.
"Đáng tiếc, lúc huyết tế ở Huyền vực chỉ thu được một ít linh hồn, phần lớn đều tán loạn cả, đây chính là thần đàn mà tiền bối Thiên quốc ta ban tặng." Ngân Dực đáp.
Vù một tiếng, tên Thần ma màu máu càng to lớn hơn, cầm trong tay một thanh chiến mâu cũng màu máu đâm về phía Quỷ gia, tiếng vù vù vang lên tiếc tai.
"Keeng!"
Quỷ gia chém xuống một kiếm, chiến mâu đỏ đậm ấy vỡ tung, sau đó lão lại bồi thêm một kiếm, tên Thần ma màu máu đó bị cắt đứt rời thành hai, tinh lực tán loạn.
"Thần ma vô cùng vô tận, giết!" Ngân Dực hét lên, hắn tựa như trở nên điên cuồng, hắn biết không thể nào trốn thoát được, chỉ có thể tiêu diệt đi chấp niệm của Quỷ gia này thì mới có cơ hội sống sót, vì vậy cũng không thèm đếm xỉa đến gì nữa.
Máu nơi ngực của hắn chảy ra rồi bắt đầu bị đốt cháy khống chế tòa tế đàn kia, sau đó một bóng Ma thần lại xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Quỷ gia bị rơi trong vòng vây, Thần ma ở xung quanh gào thét, vô số anh linh ở khắp mọi nơi, tất cả đều hóa thành Thần ma, chém giết bất tận.
"Lão quỷ, tan thành mây khói đi!" Ngân Dực hét lớn.
Quỷ gia hờ hững, giơ kiếm gãy thật cao rồi chém mạnh về trước, lúc này không còn là kiếm khí nữa mà là một thế giới do kiếm biến thành, trở thành một giới vô địch.
"Ầm!"
Bòng mờ Thần ma đầy trời đều bị diệt, bị một chiêu kiếm ấy chém sạch sành sanh, xung quanh là những tia chớp máu, mây đen đều tan hết, trời đất lại sáng sủa như thường.
"Huyết tế thiên hạ, các Thần Thiên quốc hiển hiện!" Ngân dực hét lớn, thân thể của hắn cũng bắt đầu khô quắt lại, hắn vẫn không ngừng thiêu đốt tinh huyết của mình hòng phát ra uy năng mạnh nhất của tòa tế đàn.
Quỷ gia cất bước, một chiêu lại chém về trước, tòa tế đàn đỏ tươi kia phát ra tiếng răng rắc sau đó là rạn nứt rồi nổ tung.
Ngân Dực như hóa đá, một món pháp khí mạnh mẽ như thế lại bị hủy như vậy, dường như độ cứng rắn chỉ ngang ngửa với gạch ngói, bị một chiêu kiếm đánh nát, việc này khiến hắn không tài nào tiếp nhận được.
Hắn chấn động cặp cánh màu bạc, cơn lốc xuất hiện rồi liều mạng bỏ chạy, hắn muốn rời thật xa nơi đây thế nhưng đều uổng phí công sức. Ánh đen lóe lên, kiếm khí lại ùa tới, đôi cánh bạc bị chém lìa, máu tươi đầm đìa, Ngân Dực rơi xuống dưới, giờ hắn tựa như là ác quỷ.
"Ngươi vì sao còn mạnh như vậy?" Hắn thật sự không cam lòng, lại chết trong tay một kẻ đã chết, việc này khiến hắn cảm thấy thật hoang đường, quá chua xót mà.
"Ta bị một chiêu kiếm xuyên thẳng qua Thiên linh cái nên mới chết, một tia chấp niệm mạnh mẽ nhất của ta đã mô phỏng theo sát kiếm của Thiên quốc ngươi mà trấn phong tàn hồn của bản thân, nếu không phải đụng phải bí pháp của Thiên quốc thì không thể thức tỉnh."
Quỷ gia nói, trên mặt tràn ngập vẻ tiếc nuối, vẫn không thể đợi dược người xưa mà giờ cũng chỉ là một tên hậu bối nhen nhóm Thần hỏa, nhưng lão cũng chỉ có thể xuất hiện lần cuối cùng này mà thôi.
Thạch Hạo nghe thấy thế thì chợt rùng mình, thanh kiếm rủ sét cắm trên đỉnh đầu của Quỷ qua, hóa ra là do chấp niệm mạnh nhất của lão biến thành, hiện tại đã hòa tan hoàn toàn thức tỉnh, cho nên mới mạnh mẽ khó lường như vậy.
Chỉ là, tất cả thứ này cũng chỉ là hư niệm biến thành, nếu như lão thật sự còn sống, có huyết nhục thì sẽ mạnh tới cỡ nào?
"Thật sự là không cam lòng mà." Ngân Dực gào thét, nắm chặt nắm đấm.
Xoẹt!
Quỷ qia cũng không nói nhiều, một chiêu vung tới, đầu của hắn bay chéo sang ngang sau đó là nổ tung trong hư không, hóa thành mưa máu, hình thần đều diệt.
Chỉ đơn giản như thế, một sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa đầy mạnh mẽ lại không đỡ được một đòn khi đứng trước mặt Quỷ gia.
Thạch Hạo kính nể, đây mới thật sự là cao thủ mà.
Thiên địa yên tĩnh, cả hư không nơi đây chỉ còn sót lại một già một trẻ, cảm xúc của Thạch Hạo xao động không thể nào bình tĩnh được, một cuộc ác chiến theo như dự liệu của nó đã không xảy ra, không ngờ lại kết thúc như thế.
"Ta muốn tan rã rồi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa." Quỷ gia nói, tóc xám rồi bời, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là hiện lên một ít vẻ tiếc nuối.
"Tiền bối..." Thạch Hạo không biết nói gì cho phải, cuối cùng nói nói tin tức thần đằng Hồ lô đã nảy mần lần nữa cho lão nghe.
"Đây chính là tin tức tốt nhất trước khi ta lìa đời, nó cứ như là đứa con ngoan của ta vậy." Quỷ gia vẻ mặt như hòa, có tưởng thớ có vui sướng và cũng có thương cảm.
"Tiền bối có muốn gặp nó không?" Thạch Hạo hỏi.
"Không cần, đó là việc tân sinh của nó, không nên nhớ tới ký ức cũ như ta làm gì." Quỷ gia lắc đầu.
Sau đó, nơi đây lại yên tĩnh, không ai nói lời nào chỉ có tiếng gió bên tai.
"Một đời này." Rất lâu sau, Quỷ gia khẽ than một tiếng, lão nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ngươi thiên tư phi phàm, hãy đồng ý đưa ta về lại Bổ Thiên giáo nghe?" Lão chính là một kẻ bị ruồng bỏ, đây là một khúc mắc và cũng là một tiếc nuối của lão.
Thạch Hạo há miệng, tuy rằng rất kính trọng Quỷ gia thế nhưng thật sự nó không có bất cứ biện pháp nào để đáp ứng yêu cầu này, nó cùng với Bổ Thiên giáo rất khó mà làm lành được.
"Cũng đúng thôi, ngươi là ngươi mà ta là ta, ta năm đó cũng chẳng qua là vì cảm thấy thẹn với sư tổ, cũng muốn quay trở lại vể người vui mà thôi." Quỷ gia than thở.
Năm đó, đã xảy ra chuyện gì? Thạch Hạo nhìn lão, tràn đầy nghi vấn.
"Ta vì một cô gái của Thiên quốc nên mới bị Bổ Thiên giáo ruồng bỏ, cuối cùng lại bị nàng cùng người kia liên thủ ám sát ở hạ giới này, với tuyệt diễm của nàng thì chắc giờ vẫn còn sống."
Thạch Hạo nghe thế thì ngẩn người, những câu nói này nghe thì đơn giản thế nhưng bên trong lại có rất nhiều khúc mắc, tràn đầy ân toán tình thù.
"Sư tôn hẳn đã qua đời rồi, ta về lại Bổ Thiên giáo cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, cô gái kia còn sống, muốn kết thức nhưng không có ngày gặp được." Quỷ gia ngửa đầu nhìn trời.
Lão tới từ thượng giới, chết đi ở Hoang vực.
"Đời này của ta, cứ như vậy đi!" Thân ảnh của lão bắt đầu mơ hồ, phai mờ, sắp tiêu tan.
"Tiền bối!" Thạch Hạo kêu lên.
"Thánh viện thượng cổ tuy có Bổ Thiên thuật, thế nhưng ngươi chắc chẳng hòa thuận gì với bọn họ, cũng không tốt khi ta truyền cho ngươi." Bóng người của Quỷ gia càng phai mờ hơn.
"Thanh kiếm này đưa cho ngươi, thứ này được dùng mỏ Phượng hoàng cùng lân giác cho vào một lò luyện để luyện thành keo thần rồi nối lại với nhau." Quỷ qua nói.
Kiếm gãy bay vào trong tay Thạch Hạo, nó rất quen thuộc đoạn kiếm gãy này, nửa đoạn tàn kiếm này cũng bị hư tổn, là được nối liền lại với nhau bởi một lọi keo nào đó.
Hiện giờ, Quỷ gia nói là dùng keo thần được luyện từ mỏ phượng hoàng và lân giác mang đi tế luyện để hai thứ liên kết lại với nhau, việc này khiến nó chấn động, loại tài liệu đó tuyệt đối là kinh thế.
"Quỷ gia, sẽ có một ngày con đi tới thượng giới, sẽ cầm đoạn kiếm gãy này đi Thiên quốc, giúp người chấm dứt tâm nguyện!" Thạch Hạo nói.
"Thượng giới hả, ta sớm đã quên rồi, nhưng sẽ có mấy người còn nhớ tên ta." Đang nói tới những câu này thì con mắt của Quỷ gia trở nên rất sáng, nhưng cuối cùng lão hoàn toàn tan biến, vĩnh viễn không gặp lại nữa.
Thạch Hạo thất vọng, cường giả một đời lại từ trần như thế, khiến người khác tiếc nuối.
Nhưng mà, từ trong lời nói cuối cùng của Quỷ gia thì nó có thể hiểu được, lão nhất định có một quá khứ huy hoàng không gì sánh nổi, e rằng tới hiện giờ ở thượng giới vẫn còn một vài truyền thuyết về lão.
Chỉ là, thiên đố anh tài, chung quy lại vẫn phải chết đi.
"Không ngờ rằng, thời thượng cổ có một đại năng Nhân tộc kinh diễm, đè ép các nhân kiệt thiên kiêu cùng thế hệ, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế này, chà chà..."
Lời nói này đột nhiên vang lên, nơi xa xuất hiện một bóng người đang bước đi trong hư không, từng bước bước về phía Thạch Hạo, phía sau có một mặt trời màu đen, làm nổi bật lên vẻ ma tính của hắn.
Trong lòng Thạch Hạo rùng mình, không ngờ lại xuất hiện thêm một vị Thần nữa.
"Ngân Dực thật sự là thê thảm, kết thúc ở nơi này, lại chết dưới một tia chấp niệm, chắc chắn chết không nhắm mắt rồi." Đây là một người đàn ông, mặt trời màu đen ở sau lưng hắn là do một cây hoa hướng dương màu đen biến thành.
"Ngươi đứng nhìn hắn chết đi, cũng không hề tới cứu viện?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta đã tới chậm, chỉ là ở phía xa nhìn thấy cảnh cuối cùng, chà chà...Nếu tới sớm một chút, lại gần thêm chút xíu, ta cũng đã mất mạng rồi." Người đàn ông cười nói, hắn cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Ngân Dực vô cùng lãnh huyết, nói không chừng cũng có ngày hắn ra tay với người của mình, chết sớm một chút cũng tốt."
"Bảy Thần chết năm, giờ còn hai, ngươi không lo lắng sao?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Tám vực có hai Thần thì càng tốt chứ sao, nếu như tìm ra mấy thứ tạo hóa kia thì phân chia càng dễ nữa, nói không chừng có một ngày nào đó ta cũng có thể trở thành một Chí tôn vô thượng." Người đàn ông cười nhạt nói.
Lần này không giống như trước kia, giáo chủ thượng giới chiến thiên ý để đưa bảy Thần hạ giới xuống đây vĩnh viễn, có thể khi sinh mệnh đầy đủ trọn vẹn thì tới mấy ngàn năm thậm chí tới cả hơn vạn năm.
Mà trước kia, là lợi dụng khoảng thời gian đặc thù khi mà quy tắc thiên địa xuất hiện chút thiếu khuyết mới có thể đưa một vài cường giả hạ xuống mấy tháng mà thôi, nhiều nhất thì cũng không quá mười hai mươi năm.
Bảy Thần nếu như sống sót, thì càng có nhiều thời gian để sinh hoạt ở dưới hạ giới hơn nữa.
Tích lũy của tám vực, quân cờ và cường giả mà các giáo triển khai đều bị đánh giết hoặc bắt đi cả, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì bảy Thần tuyệt đối có thể thống ngự cả hạ giới.
Một cây hoa hướng dương màu đen đang cắm rễ trong hư không, rễ cây màu đen nhanh chóng vươn ra hòng buộc chặt lấy Thạch Hạo.
"Giết đệ tử của Ma Quỳ viên ta, chủ của bộ tộc ta đặc biệt dặn dò, phải tự tay ta giết chết ngươi, xem ra có thể thực hiện lời hứa này rồi." Người đàn ông nói, hắn đứng bên trên hoa hướng dương màu đen, cặp mắt nhìn xuống Thạch Hạo ở bên dưới.
Người đàn ông áo đen mang trên mặt vẻ cười đểu, bàn tay lớn vỗ tới trước, khói đen ngập trời cứ như là một con ma thú từ vực ngoại hạ xuống che kín cả bầu trời.
Thạch Hạo lướt sang ngang né tránh bàn tay lớn ấy.
Trong hư không, từng cây hoa hướng dương bắt đầu cắm rễ che kín cả trời cao, tất cả bao phủ lại nơi đây như muốn vây nhốt Thạch Hạo.
Cả người Thạch Hạo phát sáng, khí tức sinh mệnh chí cường dâng trào, nó không chút do dự mà tiến thẳng vào cảnh giới Tôn giả, trong chớp mắt trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
"Ngươi tới dâng lên hạt hướng dương là vì ta à?" Nó chế nhạo, mỗi lỗ chân lông trên người nó đều dâng lên từng tia tinh khí.
Thân thể cũng không thể nào hấp thu toàn bộ dan dược được, Thạch Hạo lợi dụng trong chớp mắt đột phá này, chuyển hóa tất cả những dược lực chưa có hóa giải được thành thần năng giết thẳng về phía người đàn ông áo đen kia.
Nó hóa thành một con Côn bằng hình người, điên cuồng tiêu hao dòng dược lực này, nó xông thẳng lên trời cao.
"Đom đóm mà cũng dám tỏa sáng cùng ánh sao, không biết lượng sức." Người đàn ông tới từ Ma Quỳ viên cười khẩy, ống tay áo màu đen vung lên, một cơn lốc xoáy cuộn trào lao về phía Côn bằng.
"Ầm!"
Thạch Hạo không chế chiến y Bất diệt kim thân, thần hỏa bùng cháy, ánh sáng vô tận ngút trời, đây là một nguồn thần lực dồi dào lập tức đánh tan ống tay áo của người đàn ông, khiến bàn tay ấy đầm đìa màu tươi.
Người đàn ông Ma Quỳ viên kiếp sợ, trên người đối phương không ngờ lại có khí tức Thần linh, việc này quá đột
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha:
bom(.)so/kcNXS1
hoặc Google Driver:
drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
28 Tháng chín, 2022 13:15
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998
Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế"
Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế"
Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK