Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân rương tựa như ngọc đẹp rạn nứt tiếp đó lại như hoa tiên nở rộ mang theo mưa ánh sáng rực rỡ, man theo ánh lửa đốt cháy chư thiên.

Cổ khí khởi nguyên bị mở ra rồi!

"A..." Thạch Hạo ôm chặt đầu lâu hét lớn một tiếng đồng thời thối lui, máu me khắp người, xương sọ như bị người bổ ra, cả người đều là vết rạn.

Mặc cho một thân đạo hạnh của hắn rất kinh thế, có thể xưng tôn trong Tiên vương thế nhưng cũn không cách nào chịu đựng nổi cơn đau đớn này, hắn bị hào quang chín màu quét trúng khiến thân thể như muốn tách rời.

Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng ra được, hắn đã tu thành Tiên vương từ lâu đồng thời còn dùng Bất Diệt kinh để rèn luyện, tung hoành Tiên vực Giới hải, chỉ riêng về thể pháp thì ai có thể chống lại?

Mặc dù có thì cũng chỉ tương đương mà thôi.

Nhưng cổ khí khởi nguyên chỉ vừa mới mở ra thì cơ thể hắn như muốn chia năm xẻ bảy, xương cốt đều lộ ra ngoài, xương sọ như bị người cùng búa khai thiên nện trúng như muốn nứt toác.

Trong chiếc rương có một chùm ánh sáng chói mắt bao quanh lấy một món đồ.

Mạnh như Thạch Hạo khi nhìn tới thì hai mắt cũng phải chảy máu, Tiên vương cũng không thể nhìn thẳng vào được, đyâ là chuyện khiến người nghe kinh hãi tới cỡ nào chứ.

Rầm!

Thạch Hạo lảo đảo lùi lại thế nhưng cuối cùng cũng ổn định lại, dù cho hai mắt chảy máu thì hắn cũng mở to nhìn chằm chằm nơi đó, rốt cuộc thì hắn cũng đã thấy được.

Một chùm sáng lưu chuyển chín màu!

Quá nồng đậm, chùm ánh sáng kia không ngờ lại hóa lỏng tựa như là ngọc dịch và luyện ra một... cái đầu lâu.

Đầu lâu, vì sao lại là đầu lâu?!

Thạch Hạo giật nảy cả người, dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, bản thân mình nhìn thấy lại là tình cảnh như vầy, lại là thi hài thần thánh?

"Không đúng!"

Hắn cố nén đau đớn rồi lau đi vết máu nơi tròng mắt lần nữa nhìn chằm chằm, dùng pháp nhãn vô thượng cùng với thần giác mạnh mẽ nắm bắt lấy, muốn xem thử nó tột cùng là thứ gì.

Đâu lâu kia tựa như đang mờ đi hóa thành xương trắng như tuyết, vẫn được hào quang chín màu bao quanh và nơi trung tâm có vật chất màu đen vô cùng nồng đậm.

Xương trắng như tuyết cùng với vật chất màu đen, hai bên đối lập vô cùng bắt mắt.

"Mũ đế ư?!"

Đây là lời nói của Thạch Hạo, thân thể của hắn đang lắc lư bắt đầu tan nát, bị một luồng sức mạnh kỳ bí áp chế và muốn hoàn toàn bị tiêu diệt ở đây.

Hắn vững tin, nếu đổi lại Tiên vương khác thì sớm đã sụp đổ chẳng còn lại thứ gì nữa rồi, mạnh như hắn đã tu thành Bất Diệt kinh mà cũng phải chia năm xẻ bảy, như muốn nổ tung.

"Vù!"

Xương trắng như tuyết kia lao ra, nó tựa như là vương niệm mang theo khí tức cổ xưa còn với một luồng uy nghiêm vô thượng tựa như Đế giáng trần hạ xuống thế gian này!

Đây chính là vương niệm được đánh bóng từ xương sọ, tróng bóng óng ánh, lưu chuyển hào quang kỳ dị khiến cho khí chín màu mờ tối đi, đánh tan vạn vật.

Thạch Hạo không cách nào chịu đựng nổi, thân thể của hắn đang lắc lư, thần hồn như bị tiêu diệt.

Ầm!

Nó mang theo uy thế vô thượng rơi xuống đỉnh đầu của Thạch Hạo, chạm vào mái tóc đen bóng và như muốn gắn ở bên trên.

Mũ xương, nặng nề như vô số thiên thể chồng lên nhau, lại càng như cả một vùng vũ trụ được cô đọng lại và giáng lâm xuống đỉnh đầu của Thạch Hạo.

Thạch Hạo hét lớn một tiếng, xương sọ của hắn rạn nứt, bị đè ép tới mức muốn nổ tung, nguyên thần đều nứt toác như muốn bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

Đay là một hồi đại sát kiếp!

Làm gì có tạo hóa nào chứ, rõ ràng là cục diện phải chết.

Ầm ầm ầm!

Lôi điện hỗn độn xuất hiện và mũ xương thần bí mạnh mẽ này sau khi hạ xuống đầu Thạch Hạo thì chợt sinh ra từng chiếc gai xương đâm thẳng vào trong xương sọ của hắn, tựa như muốn cắm rễ vậy.

Đồng thời, hào quang chín màu chảy xuôi ngập tràn toàn thân trên dưới của Thạch Hạo.

Đương nhiên đáng sợ nhất chính là, bên trên mũ xương trắng bóng này còn quấn quanh một chùm vật chất màu đen nồng đậm muốn tiến vào trong thể nội Thạch Hạo.

Thạch Hạo vững tin, đây là bản nguyên hắc ám, đều nồng đậm hơn rất nhiều so với những gì mà Thạch Hạo từng thấy qua vật chất hắc ám. chúng chất chồng lên vô số lần!

Chỉ cần một tia như vầy thôi cũng đủ ôi nhiễm Ba ngàn châu rồi!

Hết thảy những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh tới mức làm người không cách nào phản ứng kịp.

"Cút ngay!"

Thạch Hạo tức giận, mũ xương này ép cho toàn thân hắn đều rạn nứt, vả lại còn sinh ra cả xương gai như muốn cắm rễ trên người hắn, là muốn rút lấy hay là muốn dung hợp?

Boong!

Hắn một tay nắm chặt lấy rương gỗ mục đập mạnh về phía đầu lâu mình, lúc này chấn cho những xương gai kia đều rút lui.

Rương gỗ mục này cũng không biết có lai lịch ra làm sao, không ngờ lại thần kỳ như vậy!

Xoẹt!

Đồng thời, một tay kia hắn vung mạnh kiếm thai Đại La chém thẳng lên trên đầu mình, ánh kiếm chiếu rọi, mưa ánh sáng phi tiên óng ánh, boong, chém thẳng lên trên mũ xương.

Gào!

Tựa như có âm thanh từ trong kiếm thai phát ra và hư cảnh xuất hiện, một sinh linh đang ngồi bên trên quan tài cổ, dưới ánh chiều tà chiếu tới trông vô cùng cô đơn đang nhìn về mặt đất nhuộm máu, nhìn về vô số phần mộ bị nhiễm lấy máu tươi, và rồi bất chợt ngẩn đầu.

Bịch, mũ xương sau khi bị kiếm thai bắn trúng thì rơi xuống!

Keeng!

Sau đó, từng cánh hoa khép kin và những mảnh vỡ của chiếc rương kia lần nữa tổ hợp thành một, nó thu lấy mũ xương trắng vào trong và che giấu mọi thứ.

Nơi đây yên tĩnh lại tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, chiếc rương kia vẫn lưu chuyển hào quang rực rỡ và bồng bềnh trong hư không.

Thế nhưng, làm sao không có chuyện gì xảy ra chứ!

Thân thể của Thạch Hạo bị phá hư nghiêm trọng, nguyên thần lờ mờ, hắn bị thương vô cùng nặng và thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở nơi này.

Nếu như đám người Ngao Thịnh, Thái Thủy ở đây thì chắc chắn hình thần đều diệt, bởi vì sức mạnh phải thừa nhận lấy không cách nào sánh được, không cách nào tưởng tượng được.

Thạch Hạo có thể chịu đựng, chỉ có thể nói trên con đường tu hành này hắn quá nghịch thiên!

"Mấy vị Táng vương, cáo từ!"

Thạch Hạo vội vã ra đi, hắn kéo lấy thân thể tả tơi lao ra khỏi Mai Táng địa, cứ thế biến mất tăm.

Táng vương đều ngạc nhiên không biết đã xảy ra chuyên jgì, chỉ cảm ứng được nơi đó từng có gợn sóng kịch liệt khiến bọn họ phải sởn cả tóc gáy.

Cổ khí khởi nguyên vẫn còn nên bọn họ cũng không có lo lắng gì, vậy này không mất là tốt rồi.

Chỉ là, mỗi một vị Táng vương đều đang rất ngờ vực, tới tột cùng trên người của Hoang đã xảy ra chuyện gì, hắn tựa như đang chạy trốn, cả người đều là vết máu.

"Hi vọng hắn không có việc gì!" Táng vương Hoắc Hằng nói.

Thạch Hạo rời đi và tiến vào Giới hải, chọn lấy một nơi không người ngồi xếp bằng và nhanh chóng chữa trị thương thế.

Nhưng mà, sự tình gay go vượt quá tưởng tượng của hắn, một tia vật chất màu đen đã tiến vào trong thể phách của hắn và đang điên cuồng tàn phá bừa bãi, nguyên thần của hắn cũng trở nên tối đi như muốn rơi vào trong hắc ám vậy.

Một tia vật chất màu đen này chính là bản nguyên!

So với sự ăn mòn mà Ba ngàn châu gặp phải thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đồng thời, thể nội của hắn đang có một loại sức mạnh kỳ bí nào đó nghiền ép khiến hắn không ngừng ho ra đầy máu, xương sọ cùng với toàn thân đang rạn nứt, đáng sợ vô cùng.

Dù cho là thần hồn cũng là như thế, đang rạn nứt và rất có thể sẽ hủy diệt.

Thạch Hạo cũng rất quyết đoán, nguyên thần ly thể và tách ra tia ánh đen đó không cho nó ăn mòn thần hồn nữa, đồng thời một luồng tinh huyết bản nguyên nhất cũng lao ra.

Hắn bỏ qua bộ thể xác này!

Ầm ầm!

Cách đó không xa, đoàn tinh huyết kia đang bắng đầu đắp nặn lại thân thể, hắn nhanh chóng gây dựng lại và nguyên thần trở về vị trí cũ đồng thời nuốt lấy một viên tiên đan chín máu để tẩm bổ bản thân.

Đó chính là đại dược vô thượng được luyện chế từ tiên dược, tam sinh dược!

Lò dược này dù cho bất kỳ Tiên vương nào thấy cũng phải đỏ mắt, bởi vì trước đó cũng chỉ trong thời đại Đế lạc thì mới có thể luyện ra một lò, dược hiệu quá bá đạo.

Dù vậy, thân thể vừa mới đắp nặn lại này của Thạch Hạo vẫn đang chảy máu, chịu lấy một nguồn sức mạnh nào đó từ trong cõi u minh, đặc biệt là bản nguyên hắc ám kia tựa như đang bất tận chém tới.

Xa xa, bộ thể xác vừa bỏ qua kia chia năm xẻ bảy, một tia bản nguyên hắc ám đang phiêu đãng nơi đó.

"Diệt cho ta!"

Thạch Hạo rống lớn một tiếng, hắn công kích về bộ thân thể cũ mà mình vừa bỏ qua kia, sợ bộ này sẽ rơi vào hắc ám và lần nữa sinh ra nguyên thần hoàn toàn mới

Phụt!

Hắn với một quyền đánh nổ tung thể xác mà bản thân bỏ đi kia, nơi đó liền hóa thành một chùm mưa máu.

Tia bản nguyên hắc ám kia tung bay và Thạch Hạo chăm chú quan sát, hắn triển khai đại pháp lực trấn áp và nhốt lại.

Là đang đùa với lửa, sơ sẩy một cái thôi thì bản thân sẽ vĩnh viễn đọa lạc vào hắc ám, khó có thể tránh thoát được.

Sau đó, Thạch Hạo trở lại Tiên vực và bế quan, trong mấy chục năm sau đó hắn không ngừng ho ra máu tươi, đang không ngừng chữa thương.

Mấy trăm năm sau đó hắn cũng không có xuất quan mà tẩm bổ cho nguyên thần.

Nhoáng cái hơn vạn năm, Thạch Hạo vẫn đang bế quan như trước kia, lần này bị thương quá nghiêm trọng nên hắn cần có thời gian để khôi phục.

Hắn không ngừng tôi luyện huyết dịch, hóa tan hắc ám đồng thời cũng đang luyện hồn vì lo sẽ lưu lại mầm họa nào đó, hắn không muốn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Trong quá trình này, động phủ mà hắn bế quan không ngừng có tiên quang ngút trời, đi kèm đó là tinh lực kéo theo gợn sóng kinh khủng.

Phàm là Tiên vương khi thấy cảnh này thì đều giật nảy mình, Hoang bị thương ư?

Tới tột cùng là thương thế ra làm sao mà lại phải tu dưỡng tới hơn cả vạn năm, tới giờ mà vẫn chưa khôi phục lại.

Thạch Hạo vô lực xuất chiến, trong lúc này Giới hải xảy ra bạo loạn lớn, có một nhóm sinh linh mạnh mẽ đã trở về và giết thẳng vào trong Tiên vực.

Liễu Thần hắc ám, đệ nhị thiên hạ... đều giúp Thạch Hạo ngăn cản, vùng vũ trụ nơi hắn bế quan tuy rằng chịu xung kích rất kịch liệt, thế nhưng không hề ảnh hưởng tới hắn gì cả.

Khắp nơi trong Tiên vực càng thêm tả tơi hơn!

Cùng thời gian này, dị vực cũng nhiều lần bị xung kích và bị hao tổn cực kỳ lớn, thế nhưng bọn họ có niềm tin và cũng không quá e ngại gì.

Bởi vì, bên trong Giới hải có bá chủ của bọn họ đang chuẩn bị trở về rồi!

"Hoang, hắn đã bị thương nặng rồi, thú vị, chúng ta có nên đi tiễn hắn một đoạn không." Có Vương Bất hủ của dị vực cười khẩy.

Bọn họ cũng phải đối mặt với áp lực của Giới hải, thế nhưng lúc này vẫn muốn tiến vào Tiên vực để diệt trừ Hoang.

Bọn họ đã tới, bởi vì giữa hai giới đã không còn chút trở ngại ngăn chặn nào nữa, thứ được gọi là lối ra cổ quan kia đã bị phá tan từ nhiều vạn năm trước rồi, không một ai xây dựng trấn áp nữa.

"Ầm!"

Bình luyện tiên xuất hiện, Côn đế tự mình xuất thủ, hắn giáng lâm ở đây và đấy lên sóng lớn ngập trời kinh động chư vương Tiên vực.

"Ngươi dám!" Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia đều tức giận nhanh chóng ngăn chặn, bởi vì nơi đây là khu bế quan của Thạch Hạo, không thể quấy nhiễu được.

"A!"

Những Vương Bất hủ khác cũng vọt tới, muốn đại khai sát giới.

Nếu như có Thạch Hạo tọa trấn thì mấy người này dám xông vào? Hiện giờ sau khi biết được hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Vương Bất hủ rất muốn diệt trừ cho bằng được.

Gào!

Thiên Giác nghĩ phát đien, hắn rơi vào cảnh giới cuồng hóa kinh khủng nhất của bộ tộc này, con mắt màu đỏ lòm mang theo màu máu yêu dị, thực lực bản thân tăng vọt, sức lực vô cùng vô tận.

Quan trọng nhất chính là, nguyên thần của hắn cũng dựa vào loại này để tăng trưởng, chỉ có hơn chứ không hề kém Tiên vương!

Đây là Thập hung, mỗi một người đều có một mặt 'hung cuồng' của chính mình, một khi phát tác thì sức mạnh chủng tộc sẽ lộ ra hết, có thể giương kích tứ phương.

Hắn đang ngăn chặn Vương Bất hủ, ước ao có thể xé rách toàn bộ.

Liễu Thần hắc ám cũng xuất kích, vù, nó xuyên thủng đầu lâu của một vị vương, bởi vì nó là bá chủ nên sức chiến đấu cao tới dọa người.

Tình huống nguy cấp, nơi bế quan của Thạch Hạo bị người đánh sụp và lộ ra chân thân đang ngồi xếp băng, nơi miệng tràn ra máu đen và hắn đang rèn luyện chân huyết của chính mình.

"Giết, Hoang tiêu đời rồi, hôm nay nhất định gặp nạn!" Có người hét lớn.

Thạch Hạo yên lặng bất động, nhiều năm qua một bên điều trị thân thể một bên đang suy diễn phương pháp thành Đế, hắn muốn dựa vào lần bế quan này để bước ra con đường kia.

Quả thật đã có thu hoạch khổng lồ, hiên jgiờ hắn đang hãm trong con đường thành Đế, nguyên thần không ngừng suy diễn và phát sinh ánh sáng chói lóa, hắn không cách nào tỉnh lại được.

"Ta đã tìm được con đường, lần này, nhất định sẽ thành công!"

Mũ xương bên trong cổ khí khởi nguyên đã dành cho Thạch Hạo sự mài giữa cực điểm, trong quá trình hắn thiếu chút nữa bỏ mạng thì đã giúp hắn nhìn thấy được con đường của chính mình.

Từng ấy năm tới nay, hắn vẫn đang suy nghĩ.

"Thành Đế, có thể đi được con đường này!"

Nhưng, hiện thực luôn luôn tồi tệ nhưu thế, bởi vì, quần địch đang ở bên!

Trong lúc này, sơ sẩy một cái thôi thì Thạch Hạo sẽ ứng kiếp ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hakai0o1
13 Tháng tư, 2023 14:02
13:59 13-04-2023
Nguyễn Văn Sâm
06 Tháng tư, 2023 07:44
. llm
Thanh Son
10 Tháng hai, 2023 17:23
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
Chinh Phạm
13 Tháng mười một, 2022 21:41
Tại sao không phải ta-nàng , chàng - ta?? Chán thế ad.
Chinh Phạm
10 Tháng mười một, 2022 11:41
Vì một câu nói mà đợi người cả ngàn năm. Lão tác sến làm tôi suýt khóc. Mé.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 16:25
Thật ra thì cũng cám ơn bác ronkute đã cố gắng dịch hoàn chỉnh bộ này sau ngần ấy năm, tuy có mấy đoạn bình luận của dịch giả spoil kha khá cốt truyện.
berong91
03 Tháng mười một, 2022 15:06
dịch giả có tâm, nên cứ 3 5 chương lại spoil cốt truyện 1 lần, mình đọc cũng sợ luôn. mới nửa truyện đã spoil hoang ở với ai, lấy ai làm chi không biết nữa. chê.
Hieu Le
28 Tháng chín, 2022 13:15
Hieu Le
07 Tháng tám, 2022 15:34
Hay quá. Cảm ơn ad rất nhiều
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2022 15:38
Bia đá dùng lưu tên thì anh hạo chỉ thích cầm đi đập người thôi :))))
Ngonlua
12 Tháng bảy, 2022 15:13
Hay quá bạn ơi
hjeutnct
06 Tháng bảy, 2022 22:44
hai người khác nhau
NoBiTa01
06 Tháng bảy, 2022 19:50
Thật ra là phải cày Già Thiên trước rồi mới tới bộ này nó sẽ thông suốt hơn. Còn thánh khư bị chê do so sánh vì cố liên kết với 2 bộ trước thôi chứ về tổng thể đọc vẫn ok, vẫn hơn nhiều bộ ăn liền bây giờ.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
phucbg29
21 Tháng sáu, 2022 20:52
Định cày luôn 2 bộ còn lại. Mà sao thấy nhiều ông chê Thánh khư quá.
Trịnh Thanh Hùng
21 Tháng sáu, 2022 08:38
Chả biết vùng đất kia là gì nữa
tho8888
21 Tháng sáu, 2022 07:22
Bạn nói chuyện rất huề vốn, 1 người viết thì đương nhiên các nhân vật sẽ na ná nhau rồi, nó gọi là văn phong. Mỗi người có 1 phong cách riêng, không ai giống ai cả. Vd xem truyện Kim Dung thì biết ngay đây là phong cách Kim Dung viết, Cổ Long có phong cách riêng của Cổ Long ...
anhtuanngoc
20 Tháng sáu, 2022 20:04
khi nào biên tập lại nhớ thông báo nhé dịch giả
tho8888
20 Tháng sáu, 2022 14:52
Liễu thần mình thấy giống Lâm Thanh Hà trong film Lục Chỉ Cầm Ma, 1 dạng của Đông Phương Bất Bại
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 01:38
Chỉ nói qua thôi b à, k đả động đến vùng đất kia
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:20
Giờ hình như đọc cuốn Thánh Khư là có nói tiếp thêm về bộ này + Già Thiên
Hieu Le
20 Tháng sáu, 2022 00:19
Cảm ơn ad nhé. Bộ truyện tuyệt vời !
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 23:05
Chương 1998 Bản dịch ở đây "Liễu Thần tựa như giới tính nữ thế nhưng lại mặc quần áo của nam, phong thái tuyệt thế" Bản convert thì " Liễu Thần như là nữ tính, thế nhưng là ăn mặc nam tử quần áo, cũng là nam tử trang phục, phong thái tuyệt thế" Bản dịch chỗ khác "Liễu thần là nữ tính, nhưng lại ăn mặc nam tử y phục, cũng là nam tử cách ăn mặc, phong thái tuyệt thế." Nuốt mất vài chữ, khác hẳn nó nghĩa =]]
phucbg29
19 Tháng sáu, 2022 22:58
Cái kết vẫn chưa đã lắm nhỉ
NoBiTa01
19 Tháng sáu, 2022 22:56
Tks pác. Cuối cùng cũng dịch xong rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cũng cày đi cày lại dc 2-3 lần gì đó bản convert rồi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK