Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóc Tỳ cũng không có tiến vào Đoạn Không thành mà biến mất ở nơi cuối chân trời, nó rời đi một mình, muốn rời khỏi mảnh đất đầy ồn ào này.

Đối với nó chỗ đó rất nguy hiểm, nếu một vài bộ tộc mạnh mẽ nhận ra nó nhất định sẽ tiêu diệt, khi đó không có tộc nhân che chở thì nó khó tránh khỏi cái chết.

Một con giun đất dài bò ngang qua, dài phải đến trăm mét, không ngừng phun ra nuốt và bùn nhão, nhìn Nhóc Tỳ ngồi ngay ngắn trong vùng đầm lầy với vẻ kỳ quái, nó cũng không chủ động công kích bởi vì nó cảm thấy nguy hiểm.

"Đi đâu bây giờ?" Nhóc Tỳ ngồi trên một tảng đá sạch sẽ gãi gãi đầu, trước đó không lâu còn vui vẻ cười đùa mà hiện tại buồn rầu lo âu, quả đúng là trẻ con.

"Ta chiếm được nhiều bảo bối như thế, một mình xông thẳng vào trong Đại Hoang, tìm một chỗ yên tĩnh để khổ tu thế là đủ rồi, cơ bản không cần chạy lung tung khắp nơi làm gì,"

Nó mở túi Càn Khôn ra rồi đắc ý, ôm tên Nhị Ngốc Tử đang nhai ngấu nghiến gốc linh dược trộm của mình đè mạnh xuống dưới mông ngồi lên, rồi bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.

Bảo cụ, linh dược, rượu Hầu Nhi, cây đào tiên, Thái Nhất Chân Thủy, quả thật là kinh người, bất cứ thứ nào truyền ra ngoài đều sẽ tạo nên những trận náo động cực lớn, ngoài ra còn có huyết nhục di chủng được xếp thành một đống núi nhỏ, rồi thêm bảo dược huyết nhục của Chư Kiền - sinh linh thuần huyết nữa.

"Thật là nhiều mà!" Nó cười khoái trá, không dựa dẫm vào người khác mà chỉ dựa vào chính bản thân lại đạt được nhiều linh vật như vậy, đủ cho nó tu hành.

Thế nhưng những thứ này không thể dùng hết được, nó muốn dành một ít cho những tộc nhân, những đứa nhỏ trong Thạch thôn, bời vì nơi đó đã mang lại sự ấm áp và vui sướng cho nó, nơi đó đều là những người thân thiết nhất của nó.

"Thả ta ra!" Nhị Ngốc Tử kêu gào, vừa rồi bị Nhóc Tỳ ngồi lên người thiếu chút nữa đã tắt thở. Vất vả lắm mới hít thở được, sức lực của tên nhóc hung tàn này lớn thật.

"Ai cho ngươi ăn vụng hả, rất may là không ăn phải quả đào bạc, nếu không ta sẽ hầm chín ngươi, nấu ngươi thành một nồi bảo dược." Tên nhóc hung tàn uy hiếp và cảnh cáo.

"A, tình cảnh của ngươi có chút không ổn, ngươi sắp chết rồi." Quái điểu không lông mở miệng, giọng nói có vẻ trầm tư.

Nhóc Tỳ vỗ vỗ bờ mông đứng dậy, nói: "Được rồi, đừng đánh trống lãng nữa, chúng ta lên đường thôi, tìm một cái động nào đó tu luyện, rồi ngươi truyền cho ta một vài bảo thuật nào đó luôn."

"Dựa vào cái gì mà bắt ta dạy cho ngươi, ta nợ ngươi hay sao?" Nhị Ngốc Tử mặt trợn tròn.

"Ngươi dạy ta bảo thuật, sau này ta vang danh thiên hạ, xông vào Thái Cổ Thần Sơn, hàng phục bộ tộc của nữ hung thú kia. Sau đó ngươi sẽ không cần phải chạy trốn nữa." Nhóc Tỳ nói.

Quái điểu không lông im lặng. Làm sao thằng này lại tự tin như vậy, khẩu khí cũng thật lớn. Thế nhưng, nó liền nghĩ đến những chiến tích của tên nhóc hung tàn này, ngay cả Li Long cũng phải chạy trốn, cưỡi trên mình Chư Kiền để hàng phục, dũng mãnh khiến người khác không nói nên lời.

Ngẫm nghĩ lại, tiềm lực của đứa nhỏ này quả thật vô tận. Điều đáng lo nhất chính là, mới nhỏ mà đã dũng mãnh như vậy, không biết sẽ kéo dài được bao lâu? Phải biết rằng những hung thú và chim thần thuần huyết tiềm lực cực cao, trước sau gì cũng sẽ vang danh thiên hạ, thế nhưng Nhân tộc càng ngày càng đi xuống.

"Haizz, không nói những chuyện như thế, ta quan tâm mà làm gì, trời cao đố kỵ anh tài, ngươi thật sự muốn chết mà." Nhị Ngốc Tử thở dài.

"Cái tên này, vì sao lại nguyền rủa ta như thế hả." Nhóc Tỳ trừng nó.

"Không phải nguyền rủa, mà là ác quỷ nguyền rủa ngươi, ẩn bên trong thần quang nơi xương trán của ngươi là một tia hắc khí, sắp sửa phát tác rồi, với tu vi của ngươi bây giờ khó mà chống lại được, sống không được mấy ngày nữa đâu." Quái điểu không lông nói.

Nhóc Tỳ nghe thế thì rùng mình một phát, nó biết Nhị Ngốc Tử không nói dối, chính xác, lý do nó tiến vào Bách Đoạn sơn chính là đi tìm thanh kiếm cho một lão quỷ.

"Cuộc tìm kiếm của ta đã kết thúc, xem ra cần phải đi một chuyến trở về Bổ Thiên các rồi." Nhóc Tỳ đá văng một táng đá dưới chân.

Đương nhiên, bây giờ nó chưa muốn đi, bên trong Đoạn Không thành khá nguy hiểm, ở đó nhiều người qua lại, những người nhiều chuyện không phải là ít, như thế thì không ổn cho lắm.

"Cứ đợi thêm hai ngày nữa." Nó nhỏ giọng thì thầm.

Sau đó, nó phun ra nuốt vào hào quang, thu nạo thiên tinh, tu hành phù văn, lĩnh ngộ áo nghĩa vô thượng trong Nguyên Thủy Chân Giải, rơi vào trạng thái ngộ đạo.

Mặc dù thiên phú Nhóc Tỳ kinh người thế nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ lãng phí thời gian, nó phải cố gắng ngày càng mạnh hơn, không có gia tộc để trông cậy, chỉ có thể dựa vào bản thân phấn đấu, vươn xa hơn nữa.

Sau khi mở ra được Động Thiên thứ chín, thân thể của nó càng mạnh mẽ hơn, chỉ cần nhẹ nhàng phất tay cũng có thể đào núi lấp biển, lực lớn vô cùng. Hơn nữa, trong các tòa Động Thiên còn có những ký hiệu màu vàng óng ánh, bồi dưỡng bảo thuật của nó, khiến cho trình độ phù văn của nó tăng nhanh như gió.

"Thật thoải mái!"

Ánh sáng bình minh hé lộ, Nhóc Tỳ đứng trên một tảng đá bên ngoài đầm lầy, phun ra nuốt vào tinh hoa của thái dương, nó cảm thấy việc tu hành không gian khổ như vậy, trái lại rất là dễ chịu.

"Nên đi rồi, đi tìm nguyên lão Đào Nguyên, lại vào Bổ Thiên các."

Nó tin rằng Đào Dã sẽ không rời đi, bởi vì những hành động của nó trong Bách Đoạn sơn đã truyền ra ngoài, Bổ Thiên các nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, không cho phép bất cứ người nào có thể tranh đoạt hoặc hãm hại nó.

Đương nhiên, nếu Đào Dã biết việc Nhóc Tỳ với thiếu nữ áo tím vật lộn với nhau thì tin chắc rằng sẽ sợ hãi không thôi.

Trên thực tế, mấy tên hung thú thuần huyết như Chư Kiền, Li Long mặc dù đã giao chiến qua với Nhóc Tỳ thế nhưng vẫn chưa hề nói cho tộc nhân mình biết, cũng chưa từng lợi dụng sức mạnh của các trưởng bối để trả thù, bởi vì bọn họ đều có tự tôn và lòng kêu ngạo của riêng mình.

Hai ngày sau, Đoạn Không thành rất vắng vẻ, ngoại trừ lẻ tẻ một vài cường giả ra thì tất cả các sinh linh thiên tài của các tộc đều đã rời đi hết sạch.

Bọn họ chinh chiến trong Bách Đoạn sơn hơn một tháng trời, thời gian quá lâu khiến cho họ mệt mỏi, rất muốn rời đi ngay lập tức, quay về bộ tộc của mình nên đã nhanh chóng cùng các trưởng bối trở về.

"Ồ, đại thúc muốn mua kiếm sao?" Khi Nhóc Tỳ đi đến bên ngoài thì quả nhiên vẫn còn thấy bóng dáng của mấy người Đào Dã, họ vẫn còn ở nơi đây.

Hai ngày qua, Đào Dã cầm chặt chí bảo Hồ Lô của Bổ Thiên các trong tay, đi khắp gần xa Đoạn Không thành để tìm kiếm tung tích của Nhóc Tỳ, ông ta rất sợ nó bị người khác bắt đi.

Hiện tại lại bị một thiếu niên kéo lại, rồi còn nói những lời như thế thì trong lòng chợt lóe lên một cái, sau đó hỏi: "Ta chỉ muốn thanh kiếm nguyền rủa, những thứ khác đều không muốn."

"Thành giao." Nhóc Tỳ cười híp mắt, mắt to chớp chớp.

"Cái tên tiểu tử này!" Đào Dã ngạc nhiên và vui mừng rồi gõ mạnh nó một cái, sau đó kéo nó thật nhanh vào trong lâm viên nơi mình ở.

"Đây là… Tiểu sư đệ!" Một thiếu nữ vui mừng, nàng rất mẫn cảm, từ cách cười híp mắt thì liền nhận ra thân phận của nó ngay.

"Sư đệ!" Mấy người khác cũng vây quanh.

Một trong ba vị sư huynh tiến vào Bách Đoạn sơn đã chết, hai vị sư tỷ khác thì đều còn sống, vị sư huynh kia chết đi khiến cho mọi người buồn rầu thế nhưng đây cũng là một kết quả tốt, có rất nhiều thiên tài của các gia tộc đều chết sạch không còn một ai.

"Đi, không nói nhiều nữa, chúng ta lập tức trở về Bổ Thiên các!" Đào Dã nói.

Ông ta nhanh chóng bày ra mấy miếng phù cốt đặc biệt, rồi còn lấy ra một tế đàn* nhỏ, niệm tụng thần chú bắt đầu hiến tế.
(*): Bàn thờ, đàn thờ.

"Vù" một tiếng, một thông đạo sáng rực xuất hiện ở hư không dẫn tới nơi phương xa. Đào Dã kéo bọn nó, nhanh chóng tiến vào rồi màng hào quang lóe lên, bọn họ biến mất tại chỗ.

"Tiền bối, sao lại vội vàng thế, chẳng lẽ có người sẽ chặn giết chúng ta hay sao?" Một sư huynh hỏi.

"Mặc dù không ai để ý đến chúng ta thế nhưng nơi này lại có những mầm họa lớn, có rất nhiều người yêu thích bắt người về coi như hung thú rồi nuôi ở trong lồng." Đào Dã cười híp mắt.

Nhóc Tỳ lập tức trợn tròn mắt, nói: "Ta vẫn không bắt được con Chân Hống, Thao Thiết hay Nhai Tí gì hết, nếu có người dám ghi nhớ ta thì trấn áp hết bọn họ."

"Không cần, chỉ cần trở về Bổ Thiên các, ai cũng không dám đến làm càn, Tế Linh của chúng ta dù gì đi nữa cũng sống sót từ Thượng Cổ, ai dám đến trêu chọc chứ." Đào Dã thật cao hứng.

Bởi vì, ông ta nghe được tin đồn, tên nhóc hung tàn này đã đào Bất Lão Tuyền sâu đến ba tất đất, ngay cả một hạt cát cũng chẳng buông tha, thu lấy toàn bộ.

Ông ta cảm thấy Tế Linh của Bổ Thiên các mình có thể được cứu chữa rồi, còn có thể sống lâu hơn nữa, đủ để làm kinh sợ chư tộc, không một ai dám tới xúc phạm.

"Nó còn sống a, mấy trăm năm trước ta cảm thấy nó gần như sắp chết, thế nhưng bây giờ ta cảm ứng được nó vẫn còn tồn tại nơi thế gian, thật là khủng bố." Thanh âm lẩm bẩm từ trong túi Càn Khôn truyền ra bên ngoài.

"Là sinh vật gì thế?" Mọi người thất kinh.

Nhóc Tỳ mở túi Càn Khôn ra, ôm Nhị Ngốc Tử vào trong lòng, lại phát hiện nó đang cầm một cây linh dược mọc ra hai lá cây nhai nhấu nghiến, lúc này cười làm hòa.

"Xấu hổ quá." Hai vị sư tỷ nở nụ cười.

"Nhìn cái gì hả, ta không có mặc áo quần mà các ngươi cũng nhìn trộm à, không sợ đau mắt hột hay sao?"

Kết quả là bị mấy bàn tay nhéo hết chỗ này đến chỗ khác, kêu gào không thôi.

Hào quang lóe lên, thông đạo rực rỡ, ở cuối thông đạo đoàn người xải bước ra ngoài, xuất hiện trong một khu vườn cổ xưa là cấm địa của Bổ Thiên các nơi Tế Linh đang tu hành.

"Cuối cùng cũng đã trở về!" Đào Dã thở dài một hơi, trên đường rất may là không gặp bất kỳ biến cố gì.

Cao tầng của Bổ Thiên các bị kinh động, do nhận được tin tức tên nhóc hung tàn đã đoạt được và mang về toàn bộ đất cát của Bất Lão Tuyền nên một nhóm người đã xuất hiện từ trước.

Những người ở bên ngoài khi nhắc tới chuyện này đều dở khóc dở cười, đứa bé này không ngờ lại làm khổ nhiều người như vậy, lại biến dãy núi Bách Đoạn thành nơi thiên đường của riêng mình.

Nhóm người thấp thỏm mong chờ, bên trong có vài lão già mấy trăm tuổi, có những quý bà ung dung lộng lẫy, còn có những di chủng có hình dáng quái đản, tất cả đều là những nhân vật mạnh mẽ của Bổ Thiên các.

"Đừng có nhìn cháu như thế, cháu ngại lắm." Nhóc Tỳ chớp chớp con mắt.

Cả nhóm người không nói gì, dựa vào phong cách Nhân thần cộng phẫn của ngươi mà cũng biết ngại?

"Cháu trai, đã mang Bất Lão Tuyền trở về rồi sao?"

"Không có!" Nhóc Tỳ lắc đầu.

"Cho dù Thần tuyền có khô cạn đi nữa thì bùn cát chắc vẫn còn chứ?" Một ông lão ánh mắt nóng rực như lửa.

Nhóc Tỳ gật gật đầu, nói: "Có, cháu nói được thì làm được, đều đã mang tất cả có trong vũng Thần tuyền về đây. Chư vị tiền bối cũng nên giữ lời, có thể cho cháu vào trong Tàng Kinh các ở một năm nửa năm không?"

Hình như không có nói qua là sẽ ở lại trong đó thời gian dài như vậy chứ? Mấy lão già hai mắt nhìn nhau, thế nhưng công lao của đứa nhỏ này quả thật rất lớn.

"Có thể, cháu ở trong đó mười năm rồi đi ra cũng chẳng sao cả!" Đúng lúc này, một ông lão cả người phát sáng xuất hiện, không thấy rõ hình dạng ra sao, cả người thần thánh an lành.

"Các chủ!" Tất cả mọi người đều giật mình.

Các chủ nhiều năm qua chưa từng xuất hiện, vẫn một mực bế quan vậy mà bây giờ lại đi ra, hơn nữa còn công nhận công lao to lớn của Nhóc Tỳ, để cho nó tùy tiện ra vào Tàng Kinh các, tùy ý quan sát các loại kinh thư.

"Thật sao?" Nhóc Tỳ hiện tại ngây ngẩn cả người, lộ vẻ giật mình, nó không ngờ vị Các chủ mà mình chưa từng gặp bao giờ này lại rộng lượng như vậy.

Các chủ đi tới, giống y hệt một vị thần linh, được hào quang bao phủ, thánh khiết vô cùng, thế nhưng khí tức mạnh mẽ đó lại không hề chèn ép người khác, mà khiến cho họ có cảm giác vô cùng an lành yên tĩnh.

Ông ta sờ sờ đầu Nhóc Tỳ, than thở: "Cố gắng học một vài thứ, tương lai không xa Hoang vực sẽ đại loạn đấy."

Khu vực này, Đại Hoang vô tận, quần sơn vô cùng, những cánh rừng rậm nguyên thủy bao quanh các tộc, mấy cổ quốc cũng tô điểm thêm cho Đại Hoang bao la này.

Vì vậy, một vực này cũng được gọi là Hoang vực*.
(*): Khu vực hoang vu




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
namphong23
24 Tháng sáu, 2021 21:19
ủng hộ ad hết mình hoàn thành bộ truyện này
Chính Hà
21 Tháng sáu, 2021 22:16
chuyện còn dịch tiếp ko v mọi người
torai131313
13 Tháng sáu, 2021 20:35
chỉ vì câu này nên vẫn chờ 300c cuối :v
Tà Lão Thư Sinh
13 Tháng sáu, 2021 01:41
Đang đọc hay tự nhiên đối cách gọi một cái . đọc nó cảm giác cứ như đang ăn cơm mà mắc xương cá vậy. Ai đời văn viết theo kiểu tiên hiệp mà lại sử dụng cách gọi giống kiểu văn đô thị ." anh - em " sử từ ngữ hiện đại dành cho thể loại tiên hiệp đọc cứ thấy cấn cấn sao khó chịu. Qua bên khác đọc tiếp chứ ở đây chịu ko vô nổi nữa.
anhtuanngoc
06 Tháng sáu, 2021 19:41
Trượng lục kim thân là kim thân cao trượng sáu hay sáu trượng vậy dịch giả?
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2021 16:56
cố nhịn đến khi dịch full thì đọc lại từ đầu. truyện này mình rất thích
doctoncaytruyen
05 Tháng sáu, 2021 19:57
thứ thân và chủ thân là 1 ng tách làm hai nguyệt thiền kà là chủ thân
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng sáu, 2021 20:39
Bộ này 6-7 năm rồi ron ơi :((. Đợi nản quá à
pitel
25 Tháng năm, 2021 16:03
đang có anime TGHM đến tập 7 r, mặc dù còn xa xa lắm mới đuổi kịp truyện nhưng mà Ron cố lên :))
Hieu Le
25 Tháng năm, 2021 08:30
Thanh y và Nguyệt Thiền có quan hệ với nhau thế nào vậy ?
trungtinh263
16 Tháng năm, 2021 21:08
Dịch tiếp đi ad. Truyện này ad dịch xem mới hay <3
Nguyễn Công Duy
14 Tháng năm, 2021 08:58
Qua truyenfull.vn mà đọc trọn bộ rồi
ronkute
12 Tháng năm, 2021 05:41
Lâu nay mình bận quá, chắc chắn k bỏ nhưng hiện tại lại k có thời gian :(((
Trịnh Thanh Hùng
11 Tháng năm, 2021 23:34
Drop rồi à ron :(
Tô Linh Phong
07 Tháng một, 2021 04:23
Ad dịch tiếp nha đừng drop
trungtinh263
20 Tháng mười hai, 2020 15:07
Dịch tiếp đi ad <3
trungtinh263
20 Tháng mười hai, 2020 15:07
Dịch tiếp đi ad <3
trunguyen85
18 Tháng mười hai, 2020 09:01
thiếu chương 857
Trịnh Thanh Hùng
17 Tháng mười hai, 2020 14:41
Ui cuối cùng ron cũng dịch rồi :(. Vui gần chết
dunvdz
16 Tháng mười hai, 2020 13:49
tiếp đi ad ơi truyện hay quá
Hieu Le
04 Tháng mười hai, 2020 18:44
ráng ra chưing b ơi còn 400 thôi
Shiroz
30 Tháng mười một, 2020 16:53
tự nhiên ấn bừa tìm đc bộ này, đọc comment toàn khen, có vẻ hay~.~
Hieu Le
29 Tháng mười một, 2020 17:25
Có ai biết mua truyen này full ở đâu ko .đợi dịch lâu wa
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2020 09:57
truyện này ad có vẻ nghỉ hay sao thế
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2020 23:17
Ad dịch tiếp đi ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK