Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 963: Vị khách thần bí tới.

Dịch: Ngân
Biên: ronkute



Hide




"Lại là nó!" Thạch Hạo thì thầm, hắn đã đoán ra được, đó chính là chiếc đỉnh cổ mơ hồ từng nhìn thấy ở dưới Hắc uyên thuộc Táng giới, và hắn cũng biết, thứ mà mình thấy được ngày đó cũng chỉ là dấu ấn còn sót lại mà thôi.

Một chiếc đỉnh lớn dính đầy máu có ba chân hai tai, được mẫu khí vờn quanh, trong miệng đỉnh là vô vàn hỗn độn, không biết lai lịch ra sao?

Mỗi khi Thạch Hạo nghĩ lại là trong lòng đều bồn chồn sợ hãi, người kia có lai lịch ra sao, có quá nhiều thứ không thể đoán được.

Nhưng, việc hắn kích động nhất vào lúc này chính là được nhìn thấy lại Liễu Thần, mặc dù hắn biết đây không phải là chân thân thế nhưng nỗi lòng vẫn khó mà bình tĩnh được.

Hắn muốn biết rất nhiều chuyện, muốn biết kỷ nguyên có Tiên kia.

"Ngươi đã tới chậm rồi, ta cũng chỉ là một cành cây và không còn tồn tại lâu được nữa, không thể giúp gì được ngươi." Liễu Thần vàng này lên tiếng.

Lúc này, cành cây này chạm vào cánh tay của Thạch Hạo và nhìn thấy một Liễu Thần khác, đây là do Thạch Hạo cố ý tạo ra hòng kể rõ mọi chuyện ở bên ngoài.

"Tại sao?" Thạch Hạo không hiểu.

"Ta chỉ là một cành cây, ký ức vốn chẳng hề đầy đủ, không phải là chân thân. Ngoài ra, ta cũng đã vận dụng sức mạnh vượt quá cực hạn của mình nên phải tan theo mây gió." Liễu thụ lắc đầu.

Nó không phải là chân thân mà chỉ là một cành cây, có thể sống trước miếu cổ này lâu như vậy đã coi như là kỳ tích rồi.

"Vận dụng sức mạnh vượt quá cực hạn?" Thạch Hạo ngờ vực.

"Có thể là do lần trước gặp người kia." Liễu thụ nói.

"Người kia có lai lịch như thế nào, là người ra sao, bí mật như nào?" Thạch Hạo cũng rất muốn biết nên dồn dập hỏi thăm.

"Họ Diệp, đã rời khỏi di địa Tiên cổ." Liễu thụ nói, đồng thời cũng nói cho hắn biết mình chỉ nhớ một cái tên như thế, hơn nữa nhắc Thạch Hạo phải nhớ kỹ cái tên này.

"Có gì đặc biệt à, Liễu Thần, người vì sao không biết những chuyện khác, vả lại còn thận trọng căn dặn con như thế?" Thạch Hạo càng nghi ngờ hơn.

"Người kia không thuộc về quá khứ, chẳng thuộc về hiện tại, vì ra tay nên đã vượt quá cực hạn của ta, quấy nhiễu cùng ảnh hưởng quá nhiều." Liễu Thần nói.

Cũng chính bởi vì vậy mà đã vượt qua cực hạn của cành cây này, khiến cho bản thân mơ hồ không còn những ký ức rõ ràng nữa.

Thạch Hạo sợ hãi, chỉ ra tay đúng một lần mà lại có ảnh hưởng lớn như vậy, chuyện này... khó mà tin được!

"Ngươi kia tại sao lại tới đây, không biết người còn nhớ hay không?" Thạch Hạo hỏi.

"Quên rồi, không có ấn tượng." Liễu thụ nói.

Chuyện này thật không thể tin được, là sự cắn trả của thiên địa ư?

Thạch Hạo thở dài, nếu như là chân thân Liễu Thần ở đây thì tốt rồi, nhất định sẽ không tới mức này.

Phía sau, những Thiên Thần của Bát Tí Hồn tộc, Nhân Mã tộc, Cổ Ma tộc đều trợn tròn mắt, ai nấy đều chấn động không thôi, cành cây của cổ tổ Tế linh này đã rơi vào trạng thái ngủ say không biết bao lâu thế nhưng hiện giờ lại thức tỉnh chỉ vì một người.

"Đỉnh lớn nhuốm máu, mang theo một người, họ Diệp!" Ánh mắt của Thạch Hạo trong veo, ghi nhớ trong lòng.

"Ngươi đã là tu sĩ Chân Thần cảnh, con đường Chân Nhất đi như thế nào, ngươi đã từng suy nghĩ chưa?" Liễu thụ nói, cành lá xanh biếc mang theo viền vàng, cành cây cao vút, thần thánh và to lớn.

Chân Thần, đó cũng là Chân Nhất cảnh, trên con đường này thì cần phải tìm ra một mục tiêu rõ ràng, quan sát thật kỹ nhất đồ, nhất đạo.

"Mạnh nhất. Siêu thoát!" Thạch Hạo khẳng khái đáp.

"Quá lớn." Liễu thụ nói.

Muốn định ra được quan điểm cơ bản nhất của Chân Nhất cảnh chính là phải xác định được mục tiêu của mình sau này, cần phải nỗ lực trên con đường mình đi, cũng coi như là minh chí, vấn tâm, tập trung vào một con đường này.

"Đúng, có hơi lớn. Muốn mạnh nhất, muốn siêu thoát thì cần phải trường sinh, mở rộng từ cấp này." Thạch Hạo nói.

"Vẫn lớn." Liễu thần nói.

Nhưng mà, Thạch Hạo lại biết, dù là trường sinh thật sự thì cũng sẽ có địch! Nếu không thì làm sao ở hơn kỷ nguyên trước Tiên sẽ chết?

Cho nên, muốn mạnh nhất, muốn siêu thoát thì cần phải vun đắp nền tảng cơ sở này.

"Chỉ là minh chí, vấn tâm*." Thạch Hạo nói, hắn cũng không muốn làm những việc như này ở Chân Nhất cảnh.
(*): Rõ ràng chí hướng, tự hỏi lương tâm.

Cái gọi là mạnh nhất, siêu thoát, dù là trường sinh thật sự đi nữa thì cũng khó mà đạt được, chứ đừng nói là hiện tại như giờ.

"Nếu siêu thoát không được, mạnh nhất cũng chẳng xong, trường sinh thì còn xa vời, vậy chỉ cần cảm ngộ sinh tử là được." Thạch Hạo lại nói.

"Làm thế nào?" Liễu thụ hỏi.

"Ngộ đạo sinh mệnh." Thạch Hạo trả lời, hắn từ từ thu hẹp lại mục tiêu, chỉ nói những việc mà mình muốn làm, cũng chính là bước đi để đột phá Chân Nhất cảnh.

"Vậy là ngươi đã sớm có dự định rồi." Liễu thần gật đầu.

"Đúng, Chân Nhất cảnh, con muốn cảm ngộ pháp của Liễu Thần." Thạch Hạo gật đầu.

Liễu Thần sớm đã truyền pháp môn này cho hắn, lúc ở hạ giới thì từng khắc vào trong lòng hắn, chỉ là lúc đó tu vi còn chưa đủ nên cũng chưa thể tìm hiểu được.

Liễu Thần từng nói với hắn rằng, ít nhất cũng phải đạt tới Thần Hỏa cảnh nếu không sẽ không cách nào tu luyện được, và sẽ gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Bởi vì, nó là một cây liễu, pháp môn của bản thân có quan hệ với sinh mệnh tự nhiên.

Chỉ là từ khi tiến vào Tiên cổ và đạt tới Thần Hỏa cảnh thì Thạch Hạo khát khao tu ra tiên khí nên cũng không có thời gian và công sức để tìm hiểu những chuyện khác.

Cho tới hiện tại thì mới coi là có đôi chút thời gian.

Nếu như muốn lý giải con đường sinh mệnh này thì lại phải tiếp cận ở bên bờ vực sinh tử, có sinh thì mới có tử, có tử thì mới có sinh, cần tiêu hao rất nhiều tiềm năng sinh mệnh.

Vì vậy, Thạch Hạo mới muốn bắt đầu từ việc mạnh nhất, siêu thoát, tới trường sinh, rồi tiếp ngộ đạo sinh mệnh, cuối cùng là chọn pháp môn của Liễu Thần để tu luyện, hắn đã sớm sự tính cả.

"Đây là cổ thuật, ngươi thử nhìn và so sánh pháp tướng của 'ta' hiện tại có biến hóa gì hay không." Liễu thụ nói rồi đưa một cành cây tới và điểm ngay trán của Thạch Hạo.

Chính xác, ở kỷ nguyên Tiên cổ thì đây chính là bảo thuật của Liễu Thần, hiện giờ nó đang truyền cho Thạch Hạo.

Thạch Hạo chấn động, trong lòng chợt hiện lên một cây liễu màu vàng đang tỏa ra hàng loạt phù văn lấp lánh khôn cùng, hai bên đứng đối diện với nhau, hắn nhắm nghiền hai mắt, thu hoạch vô cùng lớn.

Sự diễn biến, lột xác của một loại pháp môn, đây là cả một quá trình.

Mỗi một loại bảo thuật thì thứ quan trọng nhất chính là sự lý giải hoàn toàn, quá trình diễn biến này dù là từ cổ chí kim cũng đều vô cùng quan trọng.

Chân Nhất cảnh, hắn muốn tu luyện bảo thuật của Liễu Thần, hơn nữa hắn nắm chắc rằng mình sẽ không dừng ở cảnh giới này quá lâu, bởi vì mọi thứ đã chuẩn bị quá đầy đủ rồi!

Ngoại giới, ba ngàn châu.

Các giáo đều run rẩy, khó lòng bình tĩnh được.

Lúc này, dù là biên giới của khu vực không người cũng chẳng hề thiếu bóng ảnh, không ai nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ trên cánh hoa Tiên đạo nữa mà tất cả đang chạy nhanh tới trung tâm của thượng giới.

Trung châu, bên cạnh tế đàn cổ xưa.

Lúc này, chùm sáng ngút trời, ánh điện màu bạc to lớn tới mức khó lòng tưởng tượng ra được đang nối liền giữa trời với đất, tựa như Thần quốc giáng lâm vậy.

Trên thực tế, đây chỉ là một loại sức mạnh đang khống chế tế đàn cổ xưa, làm cho trận pháp Tiên đạo còn sót lại này thức tỉnh.

Đừng nói là Thiên Thần, dù là Giáo chủ cũng giật mình, rất nhiều nhân vật trọng yếu của các giáo đều chạy tới nơi này, ai ai cũng quan sát thật kỹ lưỡng, lòng bồn chồn như lửa đốt.

Đây là tiên trận to lớn được lưu lại hơn một kỷ nguyên trước và được các giáo cùng nhau canh giữ, trong vô tận năm tháng nó đều yên lặng thế nhưng nay lại tạo nên động tĩnh lớn như vậy.

Hết thảy các đại giáo đều đã bị kinh động, không ai dám coi thường.

"Sinh linh kia muốn đi ra rồi!" Giáo chủ của Bổ Thiên giáo nói, thần sắc của hắn đầy nghiêm túc và căng thẳng.

Việc này hơi có chút khó tin, yên tĩnh vạn cổ thế nhưng giờ lại có người vận dụng trận pháp này, muốn tới đây ư?

Ánh điện này rõ ràng là từ trong hư không đánh xuống hòng lôi kéo dẫn dắt tới khiến cho tàn trận này vận chuyển, việc này kỳ lạ và đáng sợ không thôi, chắc chắn sinh linh này không tầm thường.

"Ầm!"

Tiếng vang dữ dội truyền tới, ánh điện bạc kia thu lại và hình thành nên một cánh cửa lấp lóe ánh bạc, bên trong màn thánh khiết kia phả ra luồng linh khí nồng nặc tựa như nối liền với một khu thần giới vậy.

"Tới rồi!" Mọi người rung động.

Có người cất bước đi ra ngoài, khí tức mạnh mẽ lan tràn làm cho rất nhiều người nghẹt thở, rất nhiều Thiên Thần run rẩy khó lòng chịu đựng nổi.

Ầm!

Trong thông đạo màu bạc đó xuất hiện ba bóng người, cả ba đều là trung niên thế nhưng vẻ tang thương trong con ngươi lại thể hiện vẻ từng trải trong vô tận năm tháng, vô cùng xa xưa.

Ba người vừa lộ diện liền mang theo một luồng áp lực mênh mông tràn ra ngoài.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ thu hết lại, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người.

Tiếp đó, sau lưng bọn họ lại xuất hiện năm sáu người, đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ với khí tức kinh người, tản ra sinh cơ bừng bừng.

Đây là người nào?

Ngoài tàn trận, tu sĩ các giáo của thượng giới đều ngẩn ngơ, ba người trung niên kia thì cũng không bàn làm gì, sâu không lường được, trong nhất thời khó mà suy đoán nông sâu.

Nhưng mấy người trẻ tuổi xuất hiện ở phía sau, vẻ hưng phấn khó kìm nén, tuổi tác tuyệt đối rất nhỏ thế nhưng bọn họ đều là Thiên Thần cả!

Một vị trung niên mở miệng, lời nói xa xưa và tối nghĩa khó mà hiểu đượng, làm cho tất cả ngây dại.

"Rốt cuộc cũng tới đây rồi."

Sau khi suy nghĩ thật kỹ lưỡng thì có Giáo chủ nói ra ý nghĩa của lời vừa rồi.

"Đây là cổ ngữ, có chút khác với ngôn ngữ hiện tại của chúng ta, phải suy nghĩ thật cẩn thận thì mới có thể hiểu được, ngôn ngữ của bọn họ từng tương tự như chúng ta." Một vị Giáo chủ đầy trịnh trọng nói.

Việc này càng khiến người khác kinh ngạc hơn, mấy người này đến từ nơi nào?

Ba vị trung niên cao thâm khó dò, vô cùng điềm tĩnh.

Mà những người trẻ tuổi kia lại tràn đầy sức sống và cũng chẳng có tử khí âm u gì cả, lúc này có người mở miệng đồng thời đi về trước, vẫn là dùng thứ cổ ngữ tối nghĩa kia.

"Sao ta lại cảm thấy, chỉ cần một mình ta thì cũng đủ để quét ngang cường giả trẻ tuổi của một giới này vầy nè, chẳng ra làm sao cả, quá tệ mà."

Tu sĩ của thượng giới sau khi nghiền ngẫm thì không ai không biến sắc, người trẻ tuổi này quá tự phụ, chỉ vừa mới đi ra mà đã nói một câu chẳng hề hữu hảo như vậy.

Nhưng, lập tức mọi người ngậm miệng lại, cơ thể hắn đang tản ra tiên khí, việc này khiến lòng người chấn động!

Thiên Thần có tiên khí? Là quái vật gì vầy!

Ít nhất, ở thượng giới này vẫn không có ai như vậy, dù là đám kỳ tài mạnh nhất đang ở trong Tiên cổ kia cũng chỉ mới có vài người đạt tới cảnh giới này mà thôi.

Người trẻ tuổi này vừa xuất hiện liền khiến cho toàn bộ Thiên Thần đều choáng váng.

Mọi người quan sát kỹ thì phát hiện, tất cả những nam nữ trẻ tuổi này đều có khí vũ siêu phàm, bất luận là một người nào đi ra cũng là rồng là phượng trong thiên hạ, khí chất này vô cùng hiếm có.

Bốn nam nữ trẻ tuổi không nói lời nào kia tuy không lộ ra tiên khí, thế nhưng tuyệt đối kinh thế, chắc chắn không hề dưới người trẻ tuổi mở miệng nói chuyện kia, bởi vì chỉ riêng khí độ đó cũng đã chứng minh tất cả.

"Thất vọng thật, quá yếu đi mà, thế hệ trẻ tuổi nơi này đều kém vầy à?" Người trẻ tuổi lên tiếng vừa nãy lắc lắc đầu nhìn toàn bộ nơi này.

Quả thật nơi này có một vài tu sĩ trẻ tuổi thế nhưng nếu so sánh với mấy người ở trên tế đàn kia thì chênh lệch quá lớn, cơ bản không cách nào so sánh được.

Đám người này đều đỏ mặt tía tai, có người không phục nói: "Đúng là chúng ta ngu dốt, không phải là thiên tài, nhưng cũng có người chắc chắn sẽ không yếu hơn các ngươi, chỉ là hiện giờ đang đi di địa Tiên cổ mà thôi."

"Đã từng nghe qua chỗ đó, hình như chỉ có từ thần linh trở xuống thì mới có thể đi vào được, dù gì cũng chỉ là một đám tiểu tu sĩ mà cũng dám so sánh với Thiên Thần? Còn kém lắm." Người trẻ tuổi kia lắc đầu.

Hắn là Thiên Thần, hơn nữa còn sở hữu tiên khí, hai tay chắp sau lưng, ngạo thị mọi người nơi đây, tự nhiên làm cho người khác không biết nói năng gì nữa.

"Thật yếu!" Hắn lại lần nữa lắc đầu, sau đó nhìn về một vài Thiên Thần của thượng giới rồi nói: "Người trẻ tuổi của các ngươi quá kém cỏi, thôi thì ta chuyển qua luận bàn với các vị vậy."

"Ngươi!" Có người vẻ mặt không vui nói.

"Vẫn quá yếu, thế này đi, toàn bộ Thiên Thần cùng lên, một mình ta sẽ luận bàn với toàn bộ vậy." Hắn bình thản nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
phucbg29
04 Tháng năm, 2022 00:22
từ đầu đã nghi Cô tộc làm nội gián rồi mà :))
phucbg29
03 Tháng năm, 2022 23:50
sao minh tim k ra ban oi
Anhdu2zx
30 Tháng tư, 2022 13:57
Ad ra chương mới đi
ronkute
30 Tháng tư, 2022 08:02
Paypal của mình: @ronkute Tks bác nhé
ronkute
30 Tháng tư, 2022 07:40
Lễ lượt chơi bời phê pha quá
Dungnhi021196
29 Tháng tư, 2022 23:15
sao 2 hôm k ra chương ad ơiii
Hieu Le
28 Tháng tư, 2022 19:14
9 đời thành tiên là hợp lý. 9 tượng trưng cho trường tồn, vĩnh cửu mà, mang ý nghĩa viên mãn tròn đây
phucbg29
28 Tháng tư, 2022 17:34
góp ý admin nên thêm cả paypal để donate. đang ở nước ngoài nên k thể ủng hộ mn được
duyskinny
27 Tháng tư, 2022 19:01
Đợi bản dịch chuẩn đọc
tho8888
26 Tháng tư, 2022 22:59
Có rồi đó ad, kênh Hư Thần Giới trên youtube đã phát bản chuẩn xong hết luôn rồi đó
Hieu Le
24 Tháng tư, 2022 21:38
đợi dịch xong đọc 1 lần, trước khúc sau đọc bản convert làm tụt cmn cảm xúc
Dungnhi021196
23 Tháng tư, 2022 22:08
nào lên chương nữa ad
ronkute
23 Tháng tư, 2022 06:29
Tks bác nhiều nhé
Hieu Le
23 Tháng tư, 2022 00:23
Hay quá ad ơi mình lại vừa donate cho ad, mong ad chăm chỉ ra chap mới nữa nhé :heart:️
tho8888
22 Tháng tư, 2022 21:55
Sống lâu quá cũng khổ nhỉ, người thân, bạn bè dần chết hết cả. Mà thành Tiên cũng khó khủng khiếp, Hạo còn trải qua 8 kiếp gần 50 vạn năm rồi đó, vậy mà thêm hơn 1 vạn năm tu luyện khổ sở nữa mới đắc đạo...
Hieu Le
21 Tháng tư, 2022 13:28
..
Hieu Le
21 Tháng tư, 2022 12:21
@@
tho8888
20 Tháng tư, 2022 18:15
Hay quá ad ơi, nữa đi ad, đoạn này đọc bản convert không hiểu gì hết. Thì ra Hạo là luân hồi từ tận thời đại Đế Lạc à? Vậy tương đương dài bao nhiêu A Tăng Kỳ kiếp đây? một khoảng thời gian dài đằng đẵng, khó mà có thể hình dung được nó dài như thế nào, mỗi một kỷ nguyên kéo dài hàng ngàn tỷ năm, thời gian hủy hoại mọi thứ, vậy mà lại có người luân hồi... thật đáng sợ...
Hieu Le
20 Tháng tư, 2022 16:12
Ad chăm chỉ ra chương nhé mình sẽ donate đều đặn :heart:️
ronkute
19 Tháng tư, 2022 10:16
Sẽ bù nhé, cố gắng năm nay xong bộ này cho rồi, nhiều bác theo dõi con đi học lớp 1 mà vẫn chưa full, thấy áy náy quá :((
tho8888
19 Tháng tư, 2022 10:13
Mai của năm nào đây, ad hứa lèo quá
manhoo
18 Tháng tư, 2022 21:24
các bác nghiện truyện chả khác gì em, mặc dù đọc hết nhưng vẫn cứ thích đọc thuần việt, khác mỗi là em không có tiền donation =)))))
Tuyển
18 Tháng tư, 2022 20:43
Mai của năm nào z
ronkute
18 Tháng tư, 2022 19:24
Mai lên chương nhé mọi người :relaxed:️:relaxed:️:relaxed:️
ronkute
18 Tháng tư, 2022 19:24
Bác trả trăm triệu cũng không có đâu :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK